Lưu trữ Blog

Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015

Tóm tắt Thiên Long Bát Bộ bản mới nhất (Kim Dung sửa năm 2009) - Phần 4 - Hư Trúc

Hư Trúc: từ nhà sư Thiếu Lâm đến chưởng môn phái Tiêu Dao và chủ nhân cung Linh Thứu
Khi Đinh Xuân Thu đến nơi, Lung Á lão nhân đang ngồi đánh cờ với Đoàn Dự. Số là sau khi bị đánh gần chết, Tiêu Dao Tử chui xuống trốn trong một cái hang. Phía bên ngoài có đại đệ tử Lung Á lão nhân (tên thật là Tô Tinh Hà, biệt danh Thông Biện tiên sinh) canh giữ. Tiêu Dao Tử bày một bàn cờ thế, tên là Trân Lung, những mong sẽ có một ngày, một anh hùng hào kiệt trẻ tuổi đẹp trai nào đó sẽ phá giải được, để mình gửi gắm trách nhiệm trả thù Đinh Xuân Thu. Thế nhưng mấy chục năm trôi qua mà vẫn chưa ai giải được. Giờ đây Tiêu Dao Tử thấy mệnh mình sắp hết, đã đến lúc để lại mọi thứ cho truyền nhân, nên nhờ Lung Á lão nhân gửi thiếp mời đánh cờ đi khắp nơi. Đoàn Dự vốn mê cờ, lại đang buồn chán sau khi phải xa Vương Ngữ Yên, nên đến đánh chơi cho vui. 
Cái thế cờ Trân Lung này rất chi là ảo diệu. Đoàn Dự vốn là một cao thủ cờ vây, suýt nữa đã phá được rồi, nhưng tiếc là chàng còn quá bám víu vào chuyện tình cảm nhăng nhít với Vương Ngữ Yên, cho nên vẫn chưa nghĩ thêm được cái nước bước ngoặt. 
Mộ Dung Phục cũng dẫn Vương Ngữ Yên đến tham gia đánh cờ. Nhưng Mộ Dung Phục lại quá bám víu vào chuyện khôi phục nước Yên, cho nên cũng thua. Lại suýt bị Đinh Xuân Thu tranh thủ lúc đang mơ màng trong thế cờ mà xúi dại tự tử. May mà có Đoàn Dự dùng Lục Mạch Thần Kiếm bắn vào thanh kiếm đang kề trên cổ nên mới cứu được mạng Mộ Dung Phục. Sau vụ này, Mộ Dung Phục thù Đinh Xuân Thu lắm. 
Đoàn Dự thì từ lúc nhìn thấy Vương Ngữ Yên, chàng có còn coi bàn cờ nào trên đời nào ra cái gì nữa đâu. Mắt chàng lúc nào cũng dính chặt vào Vương Ngữ Yên. Nhưng cụ thể là vào chỗ nào trên người Vương Ngữ Yên thì cũng hơi khó nói.
Tiếp theo, Tứ Đại Ác Nhân cũng đến. Đoàn Diên Khánh cũng chơi, nhưng vì ông ta vẫn còn mơ tưởng tới cái chức vị hoàng đế Đại Lý, cho nên vẫn thua, lại tiếp tục bị Đinh Xuân Thu chơi trò thừa nước đục thả câu. Đúng lúc Đoàn Diên Khánh sắp sửa tự bắn Nhất Dương Chỉ vào mình thì một nhà sư trẻ tuổi và tương đối xấu trai của chùa Thiếu Lâm nhảy đến bàn cờ, đi đại một quân. 
Nhà sư trẻ này tên là Hư Trúc. Hư Trúc không cha không mẹ, từ nhỏ đã sống trong chùa Thiếu Lâm, nhưng tư chất võ học dốt nát, học mãi mấy chục năm mà vẫn chưa đâu vào với đâu. Được cái Hư Trúc rất thành thật, tốt bụng và giàu lòng thương người. Đoàn Diên Khánh tuy là một kẻ đại ác, nhưng dưới mắt Hư Trúc thì ông ta vẫn còn là một con người, không nỡ nhìn thấy ông ta chết mà không cứu. 
Nước cờ của Hư Trúc mới nhìn qua thì rất là nực cười, tự dưng quân mình lại đánh chết quân mình. Lúc đầu mọi người ai cũng cười ồ lên. Nhưng Đoàn Diên Khánh bỗng nhận ra đây chính là nước bước ngoặt của thế cờ này. Đại ý là cần phải vào chỗ chết để tìm đường sống. Ông ta lén lút truyền mật âm cho Hư Trúc, bảo là phải đi nước này, nước này. Hư Trúc ù ù cạc cạc, cứ thế làm theo, lại tưởng sư thúc Huyền Nạn đang bí mật truyền tin cho mình. 
Thế là Hư Trúc giải được bàn cờ Trân Lung, sau đó chàng được mời xuống hang.
Dưới hang là một ông lão, chính là Tiêu Dao Tử. Tiêu Dao Tử nhìn thấy Hư Trúc mặt mũi xấu xí, có phần thất vọng. Nhưng tự biết mệnh mình sắp hết, lại thêm tiểu tử này xem ra có đủ cơ duyên, biết đâu có thể giúp mình báo thù. Nghĩ vậy cho nên ông ta trước tiên dùng Bắc Minh Thần Công để phế hết chút nội công Thiếu Lâm ít ỏi mà Hư Trúc luyện được. Sau đó lại truyền nội công phái Tiêu Dao mình cả đời khổ luyện vào người Hư Trúc, trao lại cái nhẫn chưởng môn phái Tiêu Dao cho chàng. Sau đó ông ta qua đời. 
Gia nhập phái Tiêu Dao chưa bao giờ là tâm nguyện của Hư Trúc, nhưng trước giây phút lâm chung của Tiêu Dao Tử, chàng phải miễn cưỡng nhận lời. Hư Trúc vừa ra khỏi cái hầm là đã giúp Lung Á lão nhân đánh cho Đinh Xuân Thu te tua, khiến lão ta phải chạy dài. Tuy nhiên, trước khi rời đi, Đinh Xuân Thu đã kịp dùng Tam Tiếu Tiêu Dao Tán giết chết Huyền Nạn đại sư và Lung Á lão nhân. 
Trước khi Lung Á lão nhân chết, đã kịp chỉ cho Hư Trúc cách chữa nội thương của mọi người. Với công lực kinh người đang có trong mình, Hư Trúc dễ dàng giải độc hàn băng chưởng của Du Thản Chi cho mọi người. Ai nấy tạ ơn rồi rời đi. 
Hư Trúc đồng ý cho 8 sư huynh đệ của Tiết Thần Y quay trở lại phái Tiêu Dao. Mọi người mừng lắm, cúi lạy tạ ơn. Lúc này, Hư Trung không thấy các vị sư chùa Thiếu Lâm đâu, liền kiếm cớ chuồn đi tìm luôn. Bây giờ ở phái Tiêu Dao, chàng là người có quyền lực lớn nhất. Ai dám cản?
Hư Trúc chạy xuống núi. Lúc này công lực của chàng đã hơn trước nhiều, mới chạy có nửa tiếng mà đã vượt qua đoàn người Thiếu Lâm xa thật là xa. Đuổi đến chiều tối, Hư Trúc đói quá, bèn vào một quán ăn. Ở đây, chàng bị A Tử lừa cho ăn thịt. Hư Trúc cay cú lắm, có biết đâu A Tử chỉ thuận theo bản tính tàn ác tự nhiên của mình, đùa Hư Trúc cho vui đấy thôi. 
Số là A Tử ở thành Nam Kinh với Tiêu Phong, vốn đầy quyền lực, nhưng cuộc sống vô cùng nhàm chán. Cho nên nàng mới lẻn quay lại Trung Nguyên chơi. 
Nào ngờ vừa mới có trò vui với Hư Trúc thì lại gặp ngay sư phụ. Đinh Xuân Thu sau khi bị Hư Trúc và Lung Á lão nhân đánh cho phải cụp đuôi bỏ chạy, bây giờ cũng mò đến quán ăn này. Hư Trúc và A Tử bị tóm gọn. Hư Trúc vốn dĩ bây giờ công lực đã cao hơn Đinh Xuân Thu rồi, nhưng chàng lại chưa biết gì về võ công phái Tiêu Dao, cộng thêm tính tình cù lần, kinh nghiệm thực chiến gần như không có, nên nếu giao đấu, chàng sẽ bị Đinh Xuân Thu giết là cái chắc. 
Đúng lúc Đinh Xuân Thu đang tra hỏi A Tử về cái Thần Mộc Vương Đỉnh, thì Mộ Dung Phục xuất hiện. Anh chàng này vẫn còn cay cú vụ suýt bị Đinh Xuân Thu hại chết vừa nãy, cho nên liền ra tay động thủ luôn. Võ công tối thượng của nhà Mộ Dung là môn Đẩu Chuyển Tinh Di, tức là lấy lực của người đánh trả lại cho chính người đó. Tức là nếu người đánh dùng lực càng mạnh, thì cái lực quay lại tấn công sẽ mạnh y như thế. Ai mà dùng giáo thì sẽ bị cây giáo của mình đâm ngược lại, tương tự với các loại vũ khí thông thường. Mộ Dung Phục đã luyện được kĩ năng này. Thế nhưng nếu đối phương đánh chưởng vô hình vô ảnh, thì muốn trả lại hơi khó, Mộ Dung Phục vẫn chưa học được đến mức đấy. 
Lần này đấu võ, Đinh Xuân Thu vốn không giỏi võ bằng Mộ Dung Phục, nhưng được cái lão này già đời, lừa cho Mộ Dung Phục phải để cho tay trái của mình nắm được. Khi nắm được rồi, lão ta liền truyền chất độc vào người Mộ Dung Phục. 
Mộ Dung Phục sợ vãi hết cả một số thứ. Biết rằng phen này tính mạng mình 9 chết 1 sống. May mà anh chàng này cũng thông minh, liền tóm ngay lấy mấy tên đệ tử của phái Tinh Tú, truyền chất độc sang cho những người này. Đinh Xuân Thu đánh mãi mà chỉ thấy đệ tử mình chết ngày càng nhiều. Nhưng nếu buông tay thì chính mình khéo cũng khó mà bảo toàn tính mạng, cho nên tiếp tục gia tăng chất độc vào trong chưởng. 
Mộ Dung Phục chuyển lực một lúc thì hầu hết đệ tử phái Tinh Tú đã dính chưởng, chỉ còn lại A Tử và Du Thản Chi. Đinh Xuân Thu liền hét gọi A Tử. Nhưng A Tử rất khôn, đời nào lại gần để mạng mình chả còn đến hôm sau. Đinh Xuân Thu giận quá, liền truyền độc vào đôi đũa, ném sượt qua mắt A Tử, khiến nàng mù mắt. 
Đúng lúc đó, Du Thản Chi liền liều mình ôm A Tử chạy mất. Hư Trúc cũng nhân cơ hội lỉnh đi từ lúc nào. Mộ Dung Phục cũng nhân dịp này giằng ra, cười ha ha rồi chạy mất, hẹn Tinh Tú Lão Quái lần sau gặp lại. 
Du Thản Chi ôm A Tử đến một khu rừng vắng, tự đổi tên thành Trang Tụ Hiền để tránh bị A Tử nhận ra. Y hứa sẽ chăm sóc cho nàng. A Tử thì buồn lắm, khóc hu hu. Ở trong khu vực này, Du Thản Chi gặp nhóm người của Toàn Quang Thanh. Toàn Quang Thây thấy Du Thản Chi có chưởng lực kinh người nhưng lại ngu ngốc, còn A Tử tuy thông minh như hai mắt đã bị mù, có thể lừa được, liền bày mưu để kết nghĩa huynh đệ với Du Thản Chi. Sau đó, hắn cho người gỡ cái lồng sắt trên đầu Du Thản Chi ra, rồi tìm cách biến Du Thản Chi thành bang chủ Cái Bang, tên gọi mà mọi người biết đến bây giờ là Trang Tụ Hiền. 
Mộ Dung Phục sau khi đánh nhau với Đinh Xuân Thu, trong người cũng bị thương khá nặng. Anh chàng tìm gặp lại Vương Ngữ Yên cùng bốn người hộ vệ. Sau đó cả bọn túc tắc đi tìm tung tích của A Châu. Một đêm, cả đoàn bị lạc trong rừng. Ngờ đâu lại lọt vào Vạn Tiên Đại Hội. Đây là nơi mà 36 động chủ và 72 đảo chủ dưới trướng Thiên Sơn Đồng Mỗ ở cung Linh Thứu đang âm mưu tạo phản. 
Mộ Dung Phục vốn chẳng muốn dây dưa với bọn giang hồ hổ báo này, nhưng bọn chúng lại không biết điều, cứ gây gổ mãi. Thế là hai bên lao vào đánh nhau. Đối phương thấy đánh không lại Mộ Dung Phục, liền quay sang khống chế Vương Ngữ Yên, định dùng nàng để uy hiếp Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục tuy cũng luyến tiếc Vương Ngữ Yên, nhưng cũng biết rằng nếu mình đầu hàng thì chắc gì tính mạng đã còn. Cho nên vẫn tiếp tục chiến đấu. May mà lúc đó anh chàng Đoàn Dự lại xuất hiện, giải nguy cho Vương Ngữ Yên. 
May cho Mộ Dung Phục là ở đâu bỗng lòi ra một lão tên là Bất Bình Đạo Nhân, võ vẽ cũng vào loại khá, đứng ra hòa giải. Người đứng đầu cuộc phản loạn là Ô Lão Đại đứng ra giải thích cho đoàn người của Mộ Dung Phục đầu đuôi của cuộc hẹn bí mật đêm nay. Mộ Dung Phục nghe xong, lại nghĩ nếu lấy lòng được bọn này, sau này sẽ có lợi cho việc khôi phục nước Yên, cho nên đồng ý tham gia vào cùng phe với Ô Lão Đại. 
Ô Lão Đại mừng lắm, lôi ra một cái bao, trong đó có một bé gái vừa câm vừa điếc. Lão ta kể lại mình đã lẻn lên cung Linh Thứu, tình cờ gặp cô bé này nên bắt mang về đây. Bây giờ lão muốn giết cô bé để mọi người cùng tưới máu ăn thề. Đoàn Dự cực lực phản đối hành vi độc ác và ngược đãi trẻ em này. Nhưng lúc Ô Lão Đại vung đao thì Lục Mạch Thần Kiếm của chàng lại không thi triển được. Đang giương mắt nhìn đầy bất lực thì Hư Trúc từ trong bụi cây chui ra, ôm lấy cái bao và cô bé gái chạy thẳng lên núi. Ô Lão Đại liền cùng vài người nữa đuổi theo. 
Số là Hư Trúc sau vụ bị A Tử lừa ở quán ăn, sợ quá không dám vào phố phường nữa, chỉ toàn mò mẫm nơi đường hẻo lánh. Thế nào hôm nay cũng mò đến đoạn rừng hoang vu này. Tính chàng vốn nhân từ, nên khi thấy cô bé sắp chết, liền chẳng nghĩ ngợi gì, lao ra cứu luôn. 
Có ngờ đâu người Hư Trúc cứu lại chính là Thiên Sơn Đồng Mỗ. Bà ta thực ra năm nay đã gần một trăm tuổi rồi. Nhưng lại luyện được môn công phu cải lão hoàn đồng. Thế nhưng cái dở của trò này là sau 30 năm lại phải luyện lại từ đầu. Ngày đầu tiên luyện thì sẽ trở lại năm 7 tuổi, công lực cũng chỉ như đứa bé 7 tuổi thôi. Sau đó cứ mỗi ngày trôi qua thì lại già thêm 1 năm, công lực cũng thêm 1 năm. Thêm nữa, đến giữa trưa lại phải hút máu tươi. 
Để cám ơn công lao Hư Trúc đã cứu mình, Thiên Sơn Đồng Mỗ đã dạy cho chàng khinh công và cách vận lực của phái Tiêu Dao. Ít nhất thì nó cũng đủ giúp Hư Trúc bế bà ta tránh khỏi sự truy sát của bọn phản loạn được vài hôm. 
Số là hồi xưa, Thiên Sơn Đồng Mỗ cũng đẹp lắm. Tiêu Dao Tử yêu bà ta. Nhưng một hôm đang luyện công thì Lý Thu Thủy từ đâu nhảy ra dọa rồ, khiến Thiên Sơn Đồng Mỗ tẩu hỏa nhập ma, cơ thể trở nên lùn tịt. Tiêu Dao Tử không yêu bà ta nữa, lại quay sang tư tình với sư muội Lý Thu Thủy. Sau này, Lý Thu Thủy cùng Đinh Xuân Thu và đứa con gái - chính là Vương phu nhân bây giờ - chuyển nhà về Cô Tô. Vương phu nhân là con gái của Lý Thu Thủy và Tiêu Dao Tử. 
Sau đó Lý Thu Thủy sang Tây Hạ, dùng mĩ nhân kế tán đổ hoàng đế Tây Hạ, sinh con đẻ cái cho ông ta. Cho nên bây giờ bà giữ chức Hoàng Thái Hậu của Tây Hạ - tức là mẹ vua Tây Hạ. Khi mới lên chức này thì Lý Thu Thủy bị sư tỉ Thiên Sơn Đồng Mỗ tìm đến, chém cho vài nhát trên mặt để trả thù năm xưa. 
Về võ công trong phái Tiêu Dao thì Lý Thu Thủy kém nhất. Đánh nhau với Thiên Sơn Đồng Mỗ mà không bị bà ta giết chết là nhờ có Tiểu Vô Tướng Công. Lần này, bà ta tính toán, biết rằng đã đến ngày sư tỉ trở nên yếu đuối, cho nên mò đến trả thù. 
Lúc đầu Hư Trúc cũng thấy Thiên Sơn Đồng Mỗ thật là độc ác, tàn bạo. Lúc Lý Thu Thủy xuất hiện trước mặt bà ta, lời nói của cô em có vẻ ngọt ngào hơn. Thế nhưng chỉ một lúc sau thì Thiên Sơn Đồng Mỗ đã bị chặt đứt chân. Hư Trúc nhìn mà trong lòng cảm thấy bất nhẫn, liền ôm Thiên Sơn Đồng Mỗ chạy đi, vô tình bị Lý Thu Thủy đánh cho một chưởng, bay luôn xuống vực. 
May mà ở dưới vực lại có Mộ Dung Phục và Đoàn Dự. Hai người liền thi triển công phu Đẩu Chuyển Tinh Di và Lăng Ba Vi Bộ, giúp Hư Trúc rơi xuống mà không chết. Hư Trúc liền cắm đầu cắm cổ chạy tiếp. 
Trong mấy ngày ở trên núi, Thiên Sơn Đồng Mỗ đã hỏi Hư Trúc cách phá bàn cờ Trân Lung. Hư Trúc cứ thế thành thật từng bước, từng bước chỉ lại. Thiên Sơn Đồng Mỗ trong lòng quả là bội phục vì sư đệ Tiêu Dao Tử, đồng thời cũng nghĩ ra cách thoát hiểm trong hoàn cảnh này. Bà ta liền bảo Hư Trúc cõng mình vào trốn trong hoàng cung nước Tây Hạ, trong một hầm đá 3 tầng lạnh toát. Trên đường đi, bà ta dạy cho Hư Trúc công phu Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, có thể dùng tay không mà chiến đấu như dao, như kiếm. 
Thiên Sơn Đồng Mỗ quả thật thông minh, cái cách của bà ta khiến cho Lý Thu Thủy mãi đến ngày cuối cùng - lúc bà ta sắp luyện công xong - mới tìm thấy được. Trong lúc trốn ở dưới hầm băng, bà ta đã ép cho Hư Trúc phải phá giới, từ ăn mặn cho đến chơi gái. Hư Trúc thậm chí còn chả biết người con gái đó là ai, chỉ gọi nàng là Mộng Cô. Nàng cũng gọi lại chàng là Mộng Lang. Thiên Sơn Đồng Mỗ lại dạy cho Hư Trúc biết Thiên Sơn Lục Dương Chưởng. Môn công phu này nhằm cài đặt và gỡ cài đặt Sinh Tử Phù - vốn là công cụ để bà ta khống chế các động chủ, đảo chủ dưới quyền. 
Lý Thu Thủy tìm tới nơi, hai chị em đánh nhau một trận long trời lở đất. Kết quả là cả hai cùng chết, nội lực lại truyền hết vào người Hư Trúc. Hư Trúc giờ đây mang trong người nội công của cả ba người đứng đầu phái Tiêu Dao, quả thật không tầm thường chút nào. Trước khi chết, Thiên Sơn Đồng Mỗ giao lại cả cung Linh Thứu cho Hư Trúc quản lý. Lúc đó, các đội quân của cung Linh Thứu đi tìm Thiên Sơn Đồng Mỗ đã đến nơi. Chỉ còn lại một đội ở lại canh cung Linh Thứu, hiện đang bị đám phản loạn của Ô Lão Đại đánh rất gắt gao. 
Hư Trúc liền mang di hài của Thiên Sơn Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy về cung Linh Thứu. Ở đây, chàng lại hóa giải oán thù giữa cùng Linh Thứu và các động chủ, đảo chủ, bằng cách gỡ bỏ Sinh Tử Phù cho họ. Bọn họ vì nể phục mà vẫn chịu dưới trướng. 
Mộ Dung Phục phen này mất công mà chả được gì, tức tối bỏ đi cùng đồng bọn. Đoàn Dự - sau khi không được Vương Ngữ Yên cho đi cùng - liền ở lại cung Linh Thứu uống rượu giải sầu một hôm với Hư Trúc. Hai người kết nghĩa huynh đệ, lại lôi cả Tiêu Phong vào. Tiêu Phong lớn tuổi nhất, làm đại ca. Sau đó là Hư Trúc, rồi đến Đoàn Dự. 
Đoàn Dự sáng hôm sau tỉnh dậy, liền từ biệt lên đường trở lại Trung Nguyên luôn. Còn Hư Trúc phải ở lại thêm một thời gian mới tháo hết Sinh Tử Phù ra khỏi người của các động chủ, đảo chủ được. Trong thời gian đó, Hư Trúc tranh thủ nghiên cứu những bí ảo của võ công phái Tiêu Dao ở trong một hang động bí mật trên cung Linh Thứu. Võ công của chàng đã có những tiến bộ vượt bậc. 
Sau khi chữa cho mọi người khỏi cái kiếp nạn của Sinh Tử Phù, Hư Trúc cũng tự cạo trọc đầu, quay trở lại chùa Thiếu Lâm chịu tội. 
Chùa Thiếu Lâm lúc này đang nhận được thư khiêu chiến từ Cái Bang. Không ai rảnh để nghe Hư Trúc kể lể lỗi lầm.
Trong lúc chờ đợi đến phiên kể tội của mình, Hư Trúc được chuyển đến làm việc tại vườn rau trong chùa. Gã trông vườn rau rất hách dịch, hắn ta sau khi biết Hư Trúc đã từng được uống rượu, chơi gái. Trong khi mình đã 40 tuổi đầu rồi mà vẫn chưa được vào đời phát nào. Ghen tị với Hư Trúc, gã ta bắt chàng làm đủ thứ việc nặng nhọc, quần quật suốt ngày. Hư Trúc không phàn nàn lấy một câu, lại còn cảm thấy nhẹ nhõm vì coi như mình đã trả được phần nào tội nghiệt đã gây ra. Một tuần trôi qua như thế. Bỗng nhiên sang đến ngày thứ tám, thái độ của gã trông vườn rau lại thay đổi 180 độ. Từ sáng hắn đã vồn vã chạy đến hỏi thăm sức khỏe Hư Trúc, lại hỏi xem chàng có thích ăn uống rượu chè gì không, hắn sẽ đi kiếm về cho. Hư Trúc bối rối và bất ngờ quá. Nhìn kĩ thì thấy mắt gã trông vườn rau bầm tím, hình như bị ai đánh.
Đúng lúc này thì Huyền Từ phương trượng cho triệu tập toàn bộ tăng lữ trong chùa. Hư Trúc cũng hối hả chạy ra đại điện.
Thì ra có mấy vị sư nổi tiếng đến để tra hỏi về cái chết của Từ trưởng lão ở Cái Bang, vì ông này vốn xuất thân từ chùa Thiếu Lâm. Và liệu Từ trưởng lão có phải do Tiêu Phong giết không. Nhưng đó chỉ là cái cớ bên ngoài. Thực ra là có vài người trong số họ muốn học lén 72 tuyệt kĩ Thiếu Lâm. Huyền Từ phương trượng lên tiếng bảo vệ Tiêu Phong, vì ông đã cho người đi điều tra rất kĩ vụ này. Hơn nữa, chỉ riêng một tuyệt kĩ của Thiếu Lâm thôi, ai học được đã đủ dùng cả đời rồi, mà trên đời này làm gì có ai biết đủ cả 72 tuyệt kĩ chứ. 
Đang nói đến đây thì Cưu Ma Trí xuất hiện, lên tiếng phản bác lại ý kiến của Huyền Từ. Để chứng minh, lão ta lại dùng Tiểu Vô Tướng Công để đánh ra mấy tuyệt kĩ Thiếu Lâm, khiến cho những người chứng kiến phải lác hết cả mắt. Chùa Thiếu Lâm lần này quả là bị một phen mất mặt.

Chưa dừng lại ở đó, Cưu Ma Trí lại ép buộc chùa Thiếu Lâm phải giải tán. Không nhịn được nữa, một vị cao tăng Thiếu Lâm tiến ra đấu chưởng với Cưu Ma Trí, bị lão ta đánh cho trọng thương. May mà Hư Trúc hiển lộ thần thông, ra tay cứu kịp.
Huyền Từ phương trượng chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao, nhưng ông thấy võ công của Hư Trúc thật không tầm thường. Ông liền sai Hư Trúc ra đấu với Cưu Ma Trí.
Cưu Ma Trí thi triển rất nhiều võ công tinh vi, loằng ngoằng. Nhưng vẫn không thắng được Hư Trúc, dù chàng chỉ dùng những thế võ nhập môn rất sơ đẳng của phái Thiếu Lâm. Túng thế, Cưu Ma Trí phải dùng con dao giấu trong ống quần để đâm Hư Trúc. Với thân phận của một cao tăng, hành động như vậy quả là mất hết thể diện. 
Ngay lập tức, có 4 cái bóng từ trong đám người bay ra, dí kiếm vào cổ Cưu Ma Trí. Thì ra đó là 4 nàng Mai, Lan, Cúc, Trúc - Tứ Kiếm hộ vệ chàng ở cung Linh Thứu. Lần này Hư Trúc quyết ý về chùa một mình, không cho ai theo cả. Nhưng mọi người lo cho chàng quá nên sau đó đã cử Tứ Kiếm xuống trông nom. Vừa đến nơi, 4 nàng đã thấy cảnh Hư Trúc bị bắt nạt khổ sở, nhịn không nổi liền đánh cho gã trông vườn rau một trận nhớ đời.

Cưu Ma Trí đang bị mất mặt, nay thấy trong chùa Thiếu Lâm lại tự dưng xuất hiện bốn cô gái. Lão ta nhân dịp này dùng Hỏa Diễm Đao cắt gãy kiếm của bốn cô gái, lại cắt luôn cả mũ đội đầu, để lộ ra hàng tóc dài óng mượt, mục đích là để lêu lêu chùa Thiếu Lâm.
Huyền Từ phương trượng tức lắm nhưng không làm gì được. Ông đành phải mời mọi người đi ăn. Sau đó gọi riêng Hư Trúc ra, yêu cầu chàng kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Hư Trúc thành thật khai báo hết. Huyền Từ phương trượng thở dài. Ông thấy Hư Trúc cũng có công cứu chùa Thiếu Lâm khỏi trận thua bẽ mặt vừa rồi, với lại Phật giáo trong chùa Thiếu Lâm vốn luôn rộng mở với người biết hối cải. Nhưng hôm nay có đông khách khứa như thế này, không thể làm cho chùa Thiếu Lâm mất mặt. Huyền Từ phương trượng đành phải đuổi Hư Trúc ra khỏi chùa, trước đó Hư Trúc phải chịu phạt 130 roi.
Đang định xử phạt Hư Trúc ngay và luôn, thì bỗng dưng lúc đó có rất nhiều hào kiệt giang hồ kéo đến, bảo là bang chủ Cái Bang Trang Tụ Hiền sắp đến tỉ võ với chùa Thiếu Lâm để tranh chức vị bá chủ võ lâm Trung Nguyên. Việc xử Hư Trúc đành tạm gác lại.
Trong số những người đến xem sự kiện trọng đại này, còn có cả Đoàn Chính Thuần cùng hộ vệ, Tứ Đại Ác Nhân cũng đến nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét