Câu chuyện của Đoàn Dự: từ một công tử bỏ nhà đi hoang đến một nhân tài võ học luyện được Lục Mạch Thần Kiếm
Truyện bắt đầu khi chàng trai trẻ Đoàn Dự theo chân lão võ sư Mã Ngũ Đức đến xem cuộc tỉ võ tranh tài của phái Vô Lượng Kiếm.
Đoàn Dự vốn là con trai duy nhất của Đoàn Chính Thuần. Bác chàng là nhà vua Đoàn Chính Minh của nước Đại Lý. Dòng họ Đoàn nước Đại Lý lúc bấy giờ nổi tiếng với truyền thống võ học và các vị vua thường hay xuất gia đi tu ở chùa Thiên Long sau khi kết thúc nhiệm kỳ. Về mặt võ học, họ Đoàn nổi tiếng giang hồ với hai môn công phu Nhất Dương Chỉ và Lục Mạch Thần Kiếm. Hai anh em Đoàn Chính Minh và Đoàn Chính Thuần đều là cao thủ sử dụng Nhất Dương Chỉ, nhưng không ai luyện được Lục Mạch Thần Kiếm, vì tuyệt kĩ này đòi hỏi người sử dụng phải có nội lực hết sức hùng hồn. Hai anh em vẫn chưa luyện được đến mức đấy.
Đoàn Chính Thuần muốn Đoàn Dự học võ. Nhưng Đoàn Dự từ bé chỉ đọc sách về Phật giáo và Nho gia, lấy từ bi làm gốc, lễ nghĩa làm ngọn. Chàng một mực cho rằng học võ để giết người là không nên. Cho nên nằng nặc từ chối yêu cầu học võ của cha. Đoàn Chính Thuần cãi lý không được, liền điểm huyệt Đoàn Dự. Ngay lập tức, Đoàn Dự cảm thấy như có hàng vạn con kiến đang cắn mình, nhưng cơ thể thì lại bất động, không làm gì được. Quả đúng là sống không được, chết không xong. Nếu không có võ công thì một khi đối thủ ra chiêu này, Đoàn Dự làm sao chống đỡ? May mà lúc đó có mẹ chàng đến can ngăn nên Đoàn Chính Thuần mới giải huyệt cho con trai.
Đoàn Dự sau đó tức quá, liền bỏ nhà đi hoang. Chàng đi loăng quăng trong lãnh thổ nước Đại Lý. Đến khi hết tiền thì chạy đến nhà lão võ sư Mã Ngũ Đức ăn chực. Mã Ngũ Đức không phải là nhân vật giỏi võ cho lắm, nhưng được cái thích giao du, tính tình giống Mạnh Thường Quân, cho nên hào khách đến chơi nhà ông ta không phải là ít.
Đoàn Dự đến nhà Mã Ngũ Đức chơi được vài hôm, thấy ông ta bảo sắp sửa lên núi Vô Lượng để xem phái Vô Lượng Kiếm tranh tài, chàng cũng háo hức xin đi cùng.
Lúc bấy giờ, Vô Lượng Kiếm phái chỉ còn lại hai phe chính là Đông Tông và Tây Tông. Hai phe này cứ năm năm một lần lại tỉ kiếm so tài. Đấu 5 trận. Bên nào thắng 3 trận thì sẽ giành được quyền trông coi Kiếm Hồ Cung. Ở sau Kiếm Hồ Cung có một khu vực bí mật, gọi là Vô Lượng Ngọc Bích. Hồi xưa các vị chưởng môn phái Vô Lượng Kiếm đã từng thấy hai cao thủ luyện kiếm ở đây, bóng của họ in trên vách núi, vừa đẹp vừa phiêu dật, khiến cho các vị chưởng môn cứ ngỡ là tiên giáng trần dạy kiếm cho họ. Thế là hàng đêm, các vị này bỏ bê luyện công hoặc ngủ để ra ngắm phiến đá. Tiếc là chưa học được chiêu nào thì đã quy tiên, võ công thì càng ngày càng thụt lùi.
Lần này Đoàn Dự đến xem người ta đấu kiếm. Tuy chàng không biết võ công nhưng thấy hai đấu thủ tỉ võ với nhau, một người suýt ngã, chàng liền cười khùng khục. Nụ cười đểu của chàng không qua được con mắt tiểu nhân của Tả Tử Mục - chưởng môn phe Đông Tông.
Lần tỉ võ này, phe Đông Tông của ông ta lại thắng.
Sau khi giành chiến thắng, Tả Tử Mục liền quay sang xử Đoàn Dự, bắt chàng phải đấu võ với đệ tử của ông ta. Nhưng anh chàng đồ gàn này nhất định không đấu võ, mồm lại còn lải nhải thế nào là vô lượng từ, vô lượng bi, vô lượng hỉ, vô lượng xả của nhà Phật.
Thế nhưng Tả Tử Mục một mực bắt Đoàn Dự phải đấu. Đoàn Dự không chịu, liền bị đệ tử của ông ta tát cho vài cái, má sưng húp. May mà lúc đó, một cô gái trẻ tên là Chung Linh xuất hiện trên xà nhà, cứu Đoàn Dự khỏi bị ăn đòn thêm.
Sảnh đường đang ầm ĩ thì sư đệ của Tả Tử Mục hốt hoảng chạy vào, vào đến nơi thì lăn đùng ra chết. Ông ta bị Thần Nông Bang giết. Mối quan hệ giữa Vô Lượng Kiếm và Thần Nông Bang vốn chả tốt đẹp gì. Nay Thần Nông Bang lại phải nghe theo hiệu lệnh của cung Linh Thứu, trên núi Phiêu Miểu, đến giết sạch Vô Lượng Kiếm để chiếm lấy vùng núi có Vô Lượng Ngọc Bích.
Chung Linh tình cờ nghe được thông tin này nên chạy đến Kiếm Hồ Cung để xem trò vui. Các cao thủ của Vô Lượng Kiếm muốn bắt nàng để tra hỏi thông tin, nhưng không được, bởi vì Chung Linh có con chồn độc tên là Thiểm Điện Điêu rất lợi hại, không ai làm gì được nàng.
Đến khi hết vui rồi, Chung Linh dắt Đoàn Dự đi ra. Trước sự bất lực của mọi người ở đó.
Đoàn Dự và Chung Linh đi dạo trong rừng, Đoàn Dự năm nay 19 tuổi, Chung Linh thì 16 tuổi, nên Đoàn Dự là anh.
Chung Linh rất ngạc nhiên vì Đoàn Dự không biết tí võ nào mà dám chọc vào chuyện giang hồ. Đoàn Dự kể lại lý do tại sao mình lại bỏ nhà đi hoang, khiến Chung Linh lại càng ngạc nhiên hơn khi biết cha Đoàn Dự rất giỏi Nhất Dương Chỉ - công phu mà biết bao hào khách giang hồ thèm muốn. Lúc này hai người đã hơi hơi thích nhau.
Hai bạn trẻ đi được một đoạn thì thấy đám khói của Thần Nông Bang. Đám khói này là do họ đang đun thuốc độc để hại Vô Lương Kiếm. Đoàn Dự lại nổi máu hâm, nhất định chạy đến để khuyên giải đôi bên cởi bỏ oán thù, ai về nhà nấy.
Thế nhưng Đoàn Dự chỉ dựa vào lòng tốt là chưa đủ. Chàng và Chung Linh bị bắt sống, suýt nữa bị chôn sống luôn, nếu con chồn của Chung Linh không kịp cắn cho bang chủ Tư Không Huyền của Thần Nông Bang hai phát. Lão ta liền bắt Đoàn Dự đến nhà Chung Linh lấy thuốc giải mang về. Đồng thời cho chàng uống thuốc độc, liều lượng 7 ngày. Nếu 7 ngày sau chàng không mang thuốc giải quay lại thì cả lũ đều chết.
Đoàn Dự lúc này đối với Chung Linh đã có một mối tình nho nhỏ, cầm đôi giầy của nàng mà đầu óc toàn nghĩ đến chuyện người lớn linh tinh.
Trên đường đi, Đoàn Dự bị một đôi tình nhân ở Vô Lượng Kiếm truy đuổi. Hai người này thấy môn phái gặp nguy, liền nhân cơ hội trốn thoát. Họ gặp Đoàn Dự ở trong rừng, ngay lập tức nảy ra ý định giết người bịt miệng. Đoàn Dự bỏ chạy trối chết, vô tình rơi xuống vực, may mà không chết. Chàng lại khám phá ra Vô Lượng động, là nơi trước kia có hai cao nhân của phái Tiêu Dao ở đây. Chính hai người này đã múa kiếm năm xưa, khiến cho các chưởng môn nhân phái Vô Lương phải ngất ngây con gà tây.
Trong động, Đoàn Dự gặp được một bức tượng một thiếu nữ tuyệt đẹp, khiến chàng mê mẩn tâm thần. Chàng gọi bức tượng đó là Thần Tiên Tỉ Tỉ. Bất giác Đoàn Dự cúi xuống lạy, nhờ đó mà chàng lấy được quyển sách có chứa 2 bí kíp võ công thượng thừa của phái Tiêu Dao giấu ở trong cái gối dưới chân bức tượng. 2 bí kíp đó là Bắc Minh Thần Công, chuyên dùng để hút nội lực người khác, và Lăng Ba Vi Bộ, chuyên dùng để chạy trốn kẻ thù.
Đoàn Dự vốn rất say mê Kinh Dịch. Bộ pháp Lăng Ba Vi Bộ lại chỉ phương hướng di chuyển dựa theo Kinh Dịch, cho nên chàng hết sức thích thú. Lại thấy luyện nó cũng không hại gì ai, nên lại càng thích.
Còn môn Bắc Minh Thần Công kia mới thật là bá đạo. Trong quyển sách vẽ hình Thần Tiên Tỉ Tỉ khỏa thân luyện công, ghi rõ các huyệt đạo trên người Thần Tiên Tỉ Tỉ. Nội dung chả khác gì sách khiêu dâm, khiến cho người khác vì sa ngã vào sắc đẹp của nàng mà phải luyện. Luyện xong rồi thì lại dùng để đi hút nội lực của người khác. Thật có khác nào hành vi ăn cướp đâu.
Ngoài vỏ của quyển sách có ghi rõ yêu cầu của Thần Tiên Tỉ Tỉ là người nào cầm được cuốn sách này rồi thì phải luyện công phu cho thành, sau đó học hết võ công các phái trong thiên hạ có trong thư viện trong động, rồi đi tiêu diệt toàn bộ phái Tiêu Dao để trả thù cho nàng. Mục đích quả thật tàn độc!
Đoàn Dự chạy qua xem thư viện. May quá! Sách ở đây đã bị ai đó chuyển đi, chỉ còn trơ lại cái giá sách và dán nhãn mà thôi. Chàng đi qua một vòng, thấy võ công trong thiên hạ gần như đều được ghi lại trong những quyển sách ở nơi đây, chỉ thiếu Dịch Cân Kinh của phái Thiếu Lâm, Giáng Long Nhị Thập Bát Chưởng và Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang, cuối cùng là thiếu Nhất Dương Chỉ và Lục Mạch Thần Kiếm của họ Đoàn Đại Lý.
Biết thế! Đoàn Dự lúc này cũng chả còn thời gian đâu mà xem xét nữa, chàng vội đi tìm lối thoát ra khỏi hang động rồi chạy đến nhà Chung Linh.
Nhà Chung Linh ở một nơi có tên là Vạn Kiếp Cốc. Trước cổng vào có ghi dòng chữ “Ai họ Đoàn vào đây sẽ bị giết không tha”, lời lẽ xem ra có vẻ thù hằn họ Đoàn lắm lắm. Trong khi đây vẫn đang là địa phận của nước Đại Lý, tức là vẫn đang dưới quyền sinh sát của họ Đoàn.
Đoàn Dự vào gặp Chung phu nhân, thấy bà là một phụ nữ tầm ngoài 30, rất xinh đẹp. Chung phu nhân tên thật là Cam Bảo Bảo. Còn chồng bà là Chung Vạn Cừu, người vừa cao, vừa gầy, vừa xấu xí, lại hay ghen nữa.
Đoàn Dự báo tin cho Chung phu nhân rồi, tình cờ gặp Chung Vạn Cừu. Khi biết chàng là con trai của Đoàn Chính Thuần, Chung Vạn Cừu hiện vẻ thù hằn và sợ hãi ra mặt. Trong khi Chung phu nhân lại tỏ ra hết sức quan tâm đến cha chàng. Thì ra dòng chữ ở trước cửa chính là nhằm vào ông Đoàn Chính Thuần.
Chung Vạn Cừu lúc này đang tìm cách mời Tứ Đại Ác Nhân đến để trợ giúp đánh ghen với Đoàn Chính Thuần, vì ông ta tự biết mình võ công không thể nào bằng ông Thuần, nhưng lại nhất định tìm cách đánh cho ông Thuần một trận vì hồi xưa đã dám tán và tán đổ mĩ nhân Cam Bảo Bảo.
Chung phu nhân định chạy đi cứu Chung Linh, nhưng giữa đường lại bị ông chồng chặn lại, không cho đi. Cực chẳng đã, bà đành trao lại cho Đoàn Dự một cái hộp, trong đó có ghi ngày tháng năm sinh của Chung Linh, bảo chàng chạy về thành Đại Lý, nhờ bố chàng đi giải cứu “con chúng ta”. Thì ra Chung Linh chính là con gái của Đoàn Chính Thuần và Cam Bảo Bảo. Thảo nào Chung Linh xinh đẹp như thế, chả giống Chung Vạn Cừu chút nào cả.
Tất nhiên là Đoàn Dự lúc này không hề biết điều đó. Chàng lật đật theo ông quản gia đi đến một ngôi nhà cạnh Vạn Kiếp Cốc để mượn một con tuấn mã. Con ngựa này có tên là Hắc Mai Côi, của một người bạn Chung Linh. Đoàn Dự cưỡi nó phong đi như bay trong đêm, chả khác gì siêu xe Ferrari. Bỗng nhiên có một nhóm người tưởng nhầm chàng với chủ nhân con ngựa, từ trong bóng đêm lao ra định chém giết. May mà siêu ngựa chạy quá nhanh nên đối phương ra tay không kịp.
Từ tâm của Đoàn Dự lại nổi lên, chàng liền giục ngựa quay lại để thông báo cho chủ nhân của Hắc Mai Côi biết. Ý định thì tốt, nhưng cách thực thi thì tệ. Khi chàng đến nơi thì địch nhân đã vây kín ngôi nhà. Đoàn Dự bị người ta tóm cổ từ trên lưng ngựa lôi xuống, nhưng không giết ngay mà vẫn cho chàng đi vào nhà, định giết tập thể luôn cho vui.
Đoàn Dự đi vào trong nhà thì thấy một cô gái bịt mặt, mặc toàn đồ đen, đang bị bao vây bởi nhóm người của hai bà già. Thấy chàng đồ gàn bỗng dưng đến cứu mình, cô gái liền ném phi tiêu thổi tắt nến rồi cắp Đoàn Dự phi thân nhảy lên lưng ngựa chạy trốn.
Đoàn Dự làm ơn nhưng lại mắc oán. Cô gái này rất đanh đá, trên đường đi tát mắng, hành hạ chàng đủ trò. Có lúc Đoàn Dự tưởng như thoát được, nhưng lại gặp phải đôi tình nhân ở phái Vô Lượng Kiếm, may mà có cô gái áo đen phóng phi tiêu giết chết hai người đó nên anh Dự mới còn mạng mà sống tiếp đến phần sau của câu chuyện.
Đoàn Dự và cô gái áo đen kia liền đi tìm cách cứu Chung Linh, vì đằng nào cũng không còn đủ thời gian để chạy về thành Đại Lý nữa.
Trên đường đi, hai người tình cờ gặp bốn cô gái của cung Linh Thứu. Đặc điểm nhận dạng là cả bốn người đều mặc áo choàng xanh, trên có in hình đại bàng đen, trông rất đầu gấu. Bốn cô gái kia chẳng tra hỏi rõ ràng, đã vội vu cáo hai người chính là cặp đôi tình nhân đang bỏ trốn của Vô Lượng Kiếm. Thế là ẩu đả xảy ra. Hậu quả là cả bốn cô gái đều thiệt mạng, Đoàn Dự bị rách quần, lộ ra cả một mảng mông trắng phớ, còn cô gái áo đen thì bị thương ở tay và đùi, cũng trắng phớ.
Hai người quê quá, đành lấy hai cái áo choàng của các nạn nhân mặc tạm, bịt kín mặt mũi luôn. Chẳng ngờ đến gặp Thần Nông Bang, bọn người ở đó nhìn thấy hai cái áo choàng là mất hết cả hồn vía, vội vàng thả Chung Linh, lại đưa cả thuốc giải độc cho Đoàn Dự. Ba người vội vàng rời đi. Thắng lợi bất ngờ mà không cần dùng đến sức mạnh chân tay.
Đi được một đoạn, Đoàn Dự mới cởi áo choàng ra. Nhận ra chàng, Chung Linh vui sướng vội chạy đến ôm vai bá cổ. Thì ra cô gái mặc áo đen tên là Mộc Uyển Thanh, lớn hơn Chung Linh hai tuổi, suy rộng ra, điều đó có nghĩa là cô ta kém Đoàn Dự một tuổi.
Lần này Mộc Uyển Thanh cùng sư phụ là U Cốc Khách đi đến Tô Châu để giết một người phụ nữ họ Vương. Chẳng ngờ mọi việc không như dự định, Mộc Uyển Thanh bị băng đảng trong gia đình họ Vương đuổi đánh từ Tô Châu về đến Đại Lý. Mộc Uyển Thanh tìm đến nhà sư thúc Cam Bảo Bảo để trốn. Nhưng vẫn bị bọn người kia tìm ra.
Ba người mới đi được một đoạn thì bọn đối đầu của Mộc Uyển Thanh lại xuất hiện. Chung Linh sợ quá chạy biến về nhà. Mộc Uyển Thanh ở lại chém giết. Đoàn Dự cũng ở lại để khuyên giải hai bên cởi bỏ oán thù. Hai bên đánh nhau quá dữ, Đoàn Dự một câu cũng chẳng khuyên được.
Mộc Uyển Thanh đã bị thương từ lúc đánh nhau với bốn cô gái của cung Linh Thứu, sức lực bây giờ đã yếu nhiều. Cho nên nàng nhanh chóng dính những vết thương mới. May có Đoàn Dự giúp đỡ bằng cách tung áo choàng vào mặt một đối thủ, lại ôm một người chết lao vào một người khác, Mộc Uyển Thanh mới có đủ thời gian nhảy lên ngựa, rồi tóm lấy Đoàn Dự chạy trốn.
Hai người chạy loanh quanh một đêm ở núi Vô Lượng thì đến bên bờ vực thẳm, đoàn người kia vẫn không ngừng đuổi theo. Túng thế, Mộc Uyển Thanh đành phải bắt ngựa yêu nhảy qua vực. Chú ngựa sức đã mệt, lại phải chở hai người, nên chỉ nhảy đến đầu vực bên kia thì rơi xuống. May mà Mộc Uyển Thanh biết khinh công, vội ôm Đoàn Dự nhảy lên bờ bên kia, rồi nàng ngất đi luôn.
Đoàn Dự ở trên đỉnh núi luống cuống đối phó với bọn người truy đuổi. Chàng không biết võ công, nhưng trình độ ném đá vỡ đầu đối thủ cũng thuộc loại có hạng. Hai người đã bị chàng giết chết bởi trò này.
Nhóm người kia tạm thời sợ hãi, không trèo lên nữa.
Thế nhưng bỗng nhiên ở đâu xuất hiện một đại cao thủ, người to béo, mặt mũi xấu xí, miệng rộng hoác ra, vừa cười ha hả vừa trèo lên núi. Đoàn Dự biểu diễn ném đá thần chưởng cũng chả ăn nhằm gì.
Người đó chính là Nam Hải Ngạc Thần, người đứng thứ ba trong Tứ Đại Ác Nhân. Lần này lão ta được Chung Vạn Cừu mời đến để gây sự với họ Đoàn Đại Lý. Trong số bốn người thì lão đến sớm nhất. Đang không có việc gì làm thì thấy trò vui nên chạy lên xem thế nào.
Ở trên đỉnh núi, Nam Hải Ngạc Thần nhận ra Mộc Uyển Thanh là người đã giết đệ tử duy nhất của mình, nhưng cũng đồng thời phát hiện ra Đoàn Dự là một nhân tài võ học ở thì tương lai, cho nên lão ta nhất định bắt chàng phải bái mình làm sư phụ.
Nam Hải Ngạc Thần tính tình vốn rất độc ác, hễ ai trái ý là liền dùng tay bẻ gẫy đầu, nhưng có cái tật là một khi đã nói thì rất giữ lời, hơn nữa lão ta rất ghét phải đứng sau ai đó, ở trong băng nhóm, lão cũng hay tranh giành chức vị với người đứng ở vị trí thứ hai.
Nam Hải Ngạc Thần lỡ nói là không bao giờ giết người không có khả năng kháng cự. Đoàn Dự vốn giỏi võ mồm, cho nên chàng biện bác khiến cho Nam Hải Ngạc Thần được một phen cứng họng. Túng thế, lão ta liền đòi xem mặt Mộc Uyển Thanh, coi như trả thù cho đệ tử.
Mộc Uyển Thanh từ khi nhìn thấy cặp mông trắng phớ của Đoàn Dự, đã nghĩ rằng xem ra không cưới người đàn ông này làm chồng thì không xong. Huống chi việc đã đến nước này. Nàng liền gọi Đoàn Dự lại, mở mặt nạ ra. Ôi giời ơi! Xinh ơi là xinh! Đoàn Dự ngất ngây con gà tây luôn.
Trước khi xuống núi, Mộc Uyển Thanh có một lời thề với sư phụ là nàng sẽ phải lấy người đàn ông đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt thực sự của nàng. Đoàn Dự phen này quả là trúng số độc đắc. Còn Nam Hải Ngạc Thần lại thua một keo nữa.
Đang đôi co thì Nam Hải Ngạc Thần bị đại ca gọi, phải chạy đi một lát. Trước khi đi, lão ta đánh đuổi bọn người của nhà họ Vương đi hết sạch, để không ai dám giết “học trò cưng” Đoàn Dự của lão ta.
Trong lúc đó, Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh tranh thủ tâm sự và hôn hít, đồng thời Đoàn Dự cũng uống thuốc giải độc của Thần Nông Bang luôn. Lúc này, tình cảm giữa Mộc Uyển Thanh và Đoàn Dự đã vô cùng thắm thiết. Sau mấy ngày sinh tử có nhau, hai người đã có cái tình cảm quyến luyến nhau không rời.
Một lúc sau, Nam Hải Ngạc Thần quay lại, bắt Mộc Uyển Thanh mang lên đỉnh núi cao nhất của dãy Vô Lượng, hẹn Đoàn Dự bảy ngày sau phải lên đó bái lão ta làm sư phụ, nếu không lão ta sẽ cưỡng hiếp Mộc Uyển Thanh rồi giết chết nàng.
Mộc Uyển Thanh bị bắt lên núi. Ở đây, nàng gặp thêm hai nhân vật của Tứ Đại Ác Nhân. Đứng thứ hai là Diệp Nhị Nương - một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng có 3 vết cào ở mỗi bên má. Bà ta mỗi ngày lại bắt một đứa trẻ. Buổi sáng thì chơi với nó, chiều thì giết. Độ độc ác quả đúng là hơn Nam Hải Ngạc Thần một bậc.
Nhân vật thứ tư là Vân Trung Hạc, võ thuật kém nhất hội, nhưng lại giỏi nhất là môn khinh công. Người này mình hạc xác ve, nhưng rất hám gái. Đó là chỗ tàn ác duy nhất. Quả xứng đáng đứng bét bảng trong Tứ Đại Ác Nhân.
Mộc Uyển Thanh nghe lỏm được là trên đường tới đây, Vân Trung Hạc đã gặp hai cao thủ của nước Đại Lý, một người cầm đôi rìu sắt, một người cầm cần câu sắt. Vân Trung Hạc đã bị đánh cho te tua.
Sau bảy ngày, Đoàn Dự vẫn không thấy xuất hiện.
Hôm đó, Diệp Nhị Nương cả gan nhảy vào Vô Lượng Kiếm lấy cắp bé Sơn Sơn - con trai của Tả Tử Mục. Tả Tử Mục vừa sợ vừa giận, vội vã đuổi theo. Lúc đuổi đến nơi, ông ta khiếp vía khi biết người bắt cóc con mình chính là Diệp Nhị Nương. Võ công của ông ta thua Diệp Nhị Nương xa, chỉ còn cách cầu khẩn, van xin. Nhưng mà Diệp Nhị Nương nhất định không tha, lại còn bắt ông ta đi kiếm thêm tám đứa bé về cho bà ta, đồng thời đòi giết chết Mộc Uyển Thanh.
Tả Tử Mục toan động thủ thì gặp Tứ Đại Vệ Hộ của nước Đại Lý. Đây là đội đặc nhiệm chuyên bảo vệ nhà vua.
Người đầu tiên cầm cần câu, tên là Chử Vạn Lý.
Người thứ hai cầm đôi rìu sắt, tên là Cổ Đốc Thành. Hai người này hôm trước đã đánh cho Vân Trung Hạc chạy mất dép.
Người thứ ba cầm tề mi côn, tên là Phó Tư Quy.
Người thứ tư cầm phán quan bút, tên là Chu Đan Thần.
Trước hành vi hèn hạ đáng khinh của Tả Tử Mục, Tứ Đại Hộ Vệ liền ra tay giúp Mộc Uyển Thanh thoát chết. Thì ra bốn người này đang đi tìm Đoàn Dự. Mộc Uyển Thanh tiện mồm bốc phét là Đoàn Dự đã bị Tứ Đại Ác Nhân giết chết. Thông tin này khiến bốn người hết sức tức giận, liền lao vào ẩu đả với nhóm của Diệp Nhị Nương.
Bỗng dưng có tiếng còi của đại ca gọi, Nam Hải Ngạc Thần và Vân Trung Hạc liền chạy mất hút, chỉ còn Diệp Nhị Nương ở lại.
Bản lĩnh của bà ta vẫn cao hơn một chút nên Tứ Đại Hộ Vệ tạm thời không làm gì được. May mà lúc đó có mặt cả Cao Thăng Thái - người em kết nghĩa của Đoàn Chính Thuần và Đoàn Chính Minh - đồng thời là một trọng thần của triều đình Đại Lý, ông liền dùng nội lực truyền vào cây sáo, đánh bay Diệp Nhị Nương, cướp lấy bé Sơn Sơn rồi trả lại cho Tả Tử Mục.
Đoàn người định tiếp tục đuổi theo thì bất ngờ nghe thấy tiếng Đoàn Dự. Cả bọn mừng rỡ, phái Chu Đan Thần ở lại bảo vệ Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh, những người còn lại tiếp tục truy sát nhóm Tứ Đại Ác Nhân.
Trở lại với câu chuyện của Đoàn Dự bảy ngày trước.
Sau khi Nam Hải Ngạc Thần và Mộc Uyển Thanh rời đi. Đoàn Dự xác định nằm im chờ chết, bởi vì với sức của chàng, không làm sao xuống núi được. Bỗng nhiên xuất hiện nhóm người của Vô Lượng Kiếm và Thần Nông Bang, cộng với một số nữ nhân của cung Linh Thứu.
Thì ra Vô Lượng Kiếm đã bị cung Linh Thứu thu phục, đổi tên thành Vô Lượng Động. Tả Tử Mục bị phế truất khỏi chức vụ chưởng môn. Nữ chưởng môn của phe Tây Tông là Tân Song Thanh lên thay.
Cả đoàn đang đi tìm hai kẻ lưu manh giả danh cán bộ cung Linh Thứu hôm trước, hỏi Đoàn Dự, nhưng chàng liền chối đây đẩy. Không có tang chứng vật chứng, mà chàng lại không biết võ, nên chả ai nghi ngờ gì chàng. Đoàn Dự được nhóm người của Vô Lượng Động mang xuống núi, nhốt vào trong nhà giam, đề phòng các nữ nhân của cung Linh Thứu có hứng thú gọi chàng lên núi chơi. Cụ thể là chơi trò gì thì cũng hơi khó đoán.
Trong thời gian này, Đoàn Dự đã luyện thành Lăng Ba Vi Bộ với mục đích trốn khỏi nhà tù, đồng thời chàng cũng luyện được cơ bản của Bắc Minh Thần Công để khỏi áy náy với Thần Tiên Tỉ Tỉ.
Đến ngày thứ bảy, Đoàn Dự quyết định vượt ngục. Chàng đánh ngã người mang cơm. Toán canh gác chạy đến, vô tình bị Đoàn Dự dùng Bắc Minh Thần Công hút hết nội lực. Nội công và sức khỏe của chàng giờ đã gấp mấy chục lần trước kia, nên dễ dàng vùng ra khỏi đám người đang đè lên mình.
Đúng lúc này, Diệp Nhị Nương cũng đang nhảy vào bắt cóc bé Sơn Sơn. Đoàn Dự tranh thủ lúc hỗn loạn để lẻn đi.
Đang đi trong rừng, Đoàn Dự gặp lại con Thiểm Điện Điêu. Chàng định bắt nó lại để đem về trả cho Chung Linh, nhưng lại bị nó cắn cho một cái. Chàng trúng độc, nằm lăn ra đất, miệng há hốc, không cử động gì được. Đoàn Dự xác định phen này chết chắc rồi.
Nhưng không, bỗng dưng lúc đó xuất hiện con Mãng Hổ Chu Cáp. Đó là một con nhái màu đỏ, cực độc. Thiểm Điện Điêu trông thấy, lao lên cắn. Không ngờ cắn xong chết luôn. Con nhái lại còn hút hết chất độc của Thiểm Điện Điêu nữa.
Lúc đó lại xuất hiện một con rết cực độc. Con rết nhìn thấy con nhái liền bỏ chạy, thế nào lại chui ngay vào miệng Đoàn Dự để trốn. Tiện thể, nó chui luôn vào bụng để trốn cho kĩ. Con nhái liền nhảy vào truy sát. Kết quả là cả hai con đều chết trong bụng Đoàn Dự. Chất độc của chúng hòa làm một với nội lực đang có trong người Đoàn Dự, khiến chàng thoát khỏi chất độc của con Thiểm Điện Điêu. Hơn thế, từ nay Đoàn Dự có khả năng miễn dịch với chất độc chết người.
Như vậy là đến lúc này, Đoàn Dự đã có 3 tuyệt kĩ rất lợi hại, đó là:
- Lăng Ba Vi Bộ để chạy trốn kẻ thù. Khiến không ai có thể bắt được chàng.
- Bắc Minh Thần Công để hút nội lực của người khác.
- Khả năng miễn dịch với mọi chất độc.
Sau khi thoát chết với em Thiểm Điện Điêu, Đoàn Dự liền ba chân bốn cẳng chạy lên đỉnh núi cao nhất để gặp Mộc Uyển Thanh. Bây giờ chàng đã khỏe hơn trước nhiều, nên mới có thể chạy một mạch lên đó được. Chứ người thường thì phải mất hàng tuần.
Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh gặp lại nhau rồi, hai người vui mừng khôn xiết, lại chàng chàng thiếp thiếp, hôn hít loạn cả lên. May mà Chu Đan Thần - vốn là bạn thân của Đoàn Dự - rất tế nhị tạm lánh đi.
Lúc này, Đoàn Dự vẫn không muốn về nhà. Chàng lại định chuồn đi tiếp với Mộc Uyển Thanh. Chu Đan Thần liền xuất hiện, hộ tống mà như cưỡng ép Đoàn Dự phải về nhà, đồng thời mời Mộc Uyển Thanh đi cùng cho vui.
Đoàn Dự miễn cưỡng đồng ý.
Ba người đến một khách sạn, nghỉ lại qua đêm. Chu Đan Thần chạy đi mua quần áo mới cho Đoàn Dự, đến lúc này chàng mới thoát khỏi cảnh mặc quần hở mông.
Đêm đến, Đoàn Dự lại rủ Mộc Uyển Thanh trốn đi. Nàng vui lắm, vì xem ra anh chàng đồ gàn kia thân phận không phải nhỏ, mà tính nàng vốn sống thoải mái quen rồi, giờ phải sống theo phép lịch sự thì thật là đại bất tiện.
Hai người chạy trốn, đến sáng hôm sau, đã thấy Chu Đan Thần đang ngồi đọc sách trước mặt rồi.
Biết là có trốn cũng vô ích, đôi bạn trẻ lại phải lên ngựa đi về thành Đại Lý.
Đến một quán ăn, ba người lại gặp phải Vân Trung Hạc. Chu Đan Thần ở lại cầm chân hắn, còn Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh bỏ chạy.
Chu Đan Thần làm như Cổ Đốc Thành và Chử Vạn Lý cũng ở bên cạnh, dọa cho Vân Trung Hạc chạy mất dép, sau đó đuổi theo Đoàn Dự.
Thế nhưng Vân Trung Hạc cũng không ngốc lắm. Sau khi biết mình bị lừa, hắn ta liền đuổi theo. Mục đích là tóm gọn Mộc Uyển Thanh về để chơi trò người lớn.
Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh chạy đến một cái am. Đây là nơi mẹ của Đoàn Dự tĩnh tu. Thì ra mẹ chàng vì quá chán ngán cái tính lăng nhăng của bố chàng, nên quyết định đi tu. Mộc Uyển Thanh thấy chàng vừa gặp đã lao vào ôm người phụ nữ lớn tuổi xinh đẹp, cơn ghen nổi lên, liền phóng phi tiêu vào bà ta.
Mẹ Đoàn Dự vốn đang rất mừng sau khi biết tin con trai mình đã có bạn gái. Nhưng ngay lập tức tỏ ra giận dữ khi thấy thủ pháp phi tiêu của Mộc Uyển Thanh. Bà sẵng giọng hỏi ngay: - Tu La Đao Tần Hồng Miên là gì của ngươi?
Nhưng Mộc Uyển Thanh lại chả biết Tần Hồng Miên là ai cả. Mẹ Đoàn Dự cũng vì thế mà vui vẻ bỏ qua cho nàng.
Lúc này Vân Trung Hạc đã đuổi đến nơi, lặng lẽ ngắm hai người đàn bà đẹp đánh nhau, định bụng bắt cả hai về chơi cho sướng. Không ngờ Chu Đan Thần đã kịp chạy đến nơi. Vân Trung Hạc đánh không lại Chu Đan Thần, mẹ Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh nên bỏ chạy.
Một lát sau, nhóm người còn lại của Tứ Đại Hộ Vệ và Cao Thăng Thái cũng đến nơi, trên người ai cũng bị thương. Trong đó Cao Thăng Thái bị nặng nhất. Ông ta đã trúng phải một chưởng đánh lén của Diệp Nhị Nương trong lúc đang đánh nhau với Nam Hải Ngạc Thần.
Mẹ Đoàn Dự vốn muốn tĩnh tu ở cái am này. Nhưng bây giờ, Tứ Đại Ác Nhân đã đến Đại Lý. Bà lo lắng cho sự an toàn của nhà vua, nên đành phải quay về phủ của Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần.
Đoàn Chính Thuần hay tin, liền ra đón hai mẹ con Đoàn Dự từ xa. Thấy Cao Thăng Thái bị thương, ông liền dùng nội công Nhất Dương Chỉ chữa khỏi cho ông ta luôn. Mộc Uyển Thanh đứng nhìn mà lác hết cả mắt.
Tối hôm đó, nhà vua Đoàn Chính Minh và hoàng hậu đều đến phủ Trấn Nam Vương để hỏi thăm Đoàn Dự. Giữa lúc đang nói chuyện thì Nam Hải Ngạc Thần vượt tường xông vào, đòi bắt Đoàn Dự đi làm đệ tử. Đoàn Dự tất nhiên không chịu, đòi tỉ võ với sư phụ của mình, nếu Nam Hải Ngạc Thần thắng thì mới chịu bái sư.
Nam Hải Ngạc Thần liền huyênh hoang tuyên bố là chỉ cần ba chiêu là tóm được đối thủ, đồng thời giết chết luôn. Đoàn Dự mừng lắm, liền giao kèo với Nam Hải Ngạc Thần, nếu trong vòng ba chiều mà vẫn không bắt được chàng thì Nam Hải Ngạc Thần phải gọi chàng là sư phụ, đồng thời ngay lập tức rời khỏi đây.
Nam Hải Ngạc Thần vốn đang úy kị sức mạnh của bố Đoàn Dự, thấy chàng giao kèo như thế, mừng lắm, liền nhận lời ngay. Đoàn Dự thi triển Lăng Ba Vi Bộ, Nam Hải Ngạc Thần làm sao bắt được chàng? Đừng nói là chỉ ba chiêu, lão ta đã ra đến hơn một trăm chiêu rồi, mà vẫn không tài nào tóm được Đoàn Dự. Lão đành phải chịu thua, bái Đoàn Dự làm thầy.
Nhục quá! Nam Hải Ngạc Thần kêu rống lên một tiếng rồi chạy đi. Lúc bay lên tường đã kịp móc mất quả tim của một lính gác. Võ công quả thật kinh người!
Sau đó, nhà vua và hoàng hậu đi về, gia đình Đoàn Dự cùng Mộc Uyển Thanh sang phòng ăn tối. Đang ăn uống vui vẻ, Mộc Uyển Thanh bất ngờ nhìn thấy cái nốt ruồi đỏ trên cổ tay mẹ Đoàn Dự. Nhận ra bà ta chính là Đao Bạch Phượng, Mộc Uyển Thanh liền phi tiêu nhằm giết bà. Đoàn Chính Thuần trở tay không kịp, may có Đoàn Dự đứng ra làm bia đỡ đạn cho mẹ. Chất độc trên phi tiêu vốn không làm hại được chàng, nhưng vì sợ quá nên Đoàn Dự ngất đi. Chàng liền được đưa về phòng nằm nghỉ.
Lúc này, Đao Bạch Phượng đã nhận ra Mộc Uyển Thanh chính là con riêng của chồng với Tần Hồng Miên. Cơn ghen lại nổi lên, bà liền dứt áo ra đi luôn.
Trong khi đó, Mộc Uyển Thanh lại rất ngạc nhiên vì bố mẹ của Đoàn Dự không hề trách mắng mình, mà lại quay sang cãi nhau rồi bỏ đi. Đoàn Chính Thuần rất day dứt, lại tỏ ra rất thương yêu Mộc Uyển Thanh. Ông hỏi nàng có tâm nguyện gì, nàng bảo chỉ có mỗi một tâm nguyện là được lấy Đoàn Dự làm chồng. Ông chết lặng! Đoàn Dự là anh trai nàng, làm sao có thể kết hôn với nhau được.
Mộc Uyển Thanh sững sờ khi biết bố Đoàn Dự cũng là bố mình, còn sư phụ U Cốc Khách chính là mẹ mình. Nàng không muốn tin vào điều đó. Nhưng ngay lúc đó, sư phụ ở phía sau cửa đã khẳng định sự thật cay đắng này.
Quá đỗi thất vọng, Mộc Uyển Thanh vừa khóc vừa bỏ chạy, rời khỏi phủ Trấn Nam Vương.
Đoàn Chính Thuần vui mừng vì bất ngờ gặp lại Tần Hồng Miên ở đây. Lại còn có cả Cam Bảo Bảo đi cùng nữa. Thì ra nhờ Nam Hải Ngạc Thần chỉ đường, hai bà cùng Diệp Nhị Nương và Vân Trung Hạc bất ngờ mò vào vương phủ, bắt cóc Đoàn Dự mang đi. Việc đó Đoàn Chính Thuần có thấy, nhưng không thể dùng sức mạnh, vì sợ Đoàn Dự sẽ bị giết. Thêm nữa, lại có hai tình nhân đang ở đây, mà vợ lại đi vắng rồi, nên ông cũng không nỡ rời xa họ.
Sau khi Đoàn Dự bị mang đi. Đoàn Chính Thuần liền dùng Nhất Dương Chỉ điểm huyệt hai tình nhân, rồi mang cả hai người vào phòng tình tự. Trong phòng, Tần Hồng Miên vẫn tỏ ra rất cứng rắn, còn Cam Bảo Bảo thì vẫn nguyện chung thủy với chồng là Chung Vạn Cừu.
Đoàn Chính Thuần có ngờ đâu ngoài cửa còn có Đao Bạch Phượng và Chung Vạn Cừu. Thì ra Đao Bạch Phượng bỏ ra đến cửa phủ thì gặp Chung Vạn Cừu đi vào tìm vợ, hai người đánh nhau chán rồi hỏi nguyên do, rồi cùng nhau quay lại. Lính gác thấy Đao Bạch Phượng, không ai dám hô hoán cho Đoàn Chính Thuần biết.
Thế là Đoàn Chính Thuần được một phen mất mặt. Đao Bạch Phượng ở ngoài tức lồng lộn, còn Chung Vạn Cừu mừng không để đâu cho hết trước sự chung thủy của vợ. Cả hai cùng đạp cửa xông vào bắt quả tang Đoàn Chính Thuần đang tán gái. Đoàn Chính Thuần vội vàng giải huyệt cho Tần Hồng Miên.
Chung Vạn Cừu nhất định không cho Đoàn Chính Thuần chạm vào người vợ mình để giải huyệt. May mà lúc đó Bảo Định Đế Đoàn Chính Minh quay lại, dùng tuyệt kĩ phóng Nhất Dương Chỉ từ ngón tay ra giải huyệt cho Cam Bảo Bảo. Chung Vạn Cừu há hốc mồm khâm phục.
Chung Vạn Cừu thông báo là Đoàn Dự đang bị giam giữ ở Vạn Kiếp Cốc. Ông ta muốn Bảo Định Đế phải cầu xin mình chỉ đường để đến cứu cháu. Nào ngờ Bảo Định Đế mời cả hội ra khỏi cửa, chả hỏi câu nào.
Nhà họ Đoàn vốn xuất thân từ giới giang hồ, cho nên việc Đoàn Dự bị bắt, trước tiên phải hành xử theo quy củ của giang hồ. Tức là cha mẹ họ hàng phải đến đấu võ để cứu người. Nếu vẫn không được thì mới dùng biện pháp sử dụng quân đội đến để san phẳng Vạn Kiếp Cốc.
Đoàn Chính Minh đã nhờ Ba Thiên Thạch - người có khinh công giỏi nhất nước Đại Lý - chạy đi tìm Vạn Kiếp Cốc. Chỉ chưa đầy nửa ngày, Ba Thiên Thạch đã tìm ra.
Thế là Ba Thiên Thạch dẫn đường, Tứ Đại Vệ Hộ và Cao Thăng Thái đi theo bảo vệ anh em Đoàn Chính Minh và Đao Bạch Phượng.
Đến nơi, hai bên liền xảy ra một trận ác đấu.
Ba Thiên Thạch đọ khinh công với Vân Trung Hạc.
Tứ Đại Vệ Hộ chia nhau ra đánh với Diệp Nhị Nương và Nam Hải Ngạc Thần.
Đoàn Chính Thuần đánh nhau với Chung Vạn Cừu.
Đao Bạch Phượng tiện thể đánh ghen luôn với Tần Hồng Miên.
Cao Thăng Thái đứng ngoài lược trận.
Bảo Định Đế Đoàn Chính Minh thì đi vào Vạn Kiếp Cốc tìm Đoàn Dự. May mà ông gặp được Chung Linh, nàng liền dẫn ông đến hang đá nơi Đoàn Dự bị giam giữ.
Đoàn Dự bị Nam Hải Ngạc Thần bắt, mang về nhốt trong một hang đá trên núi ở Vạn Kiếp Cốc. Một lát sau, Mộc Uyển Thanh cũng bị đại ca của nhóm Tứ Đại Ác Nhân lừa mang về đây. Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh bị lừa cho uống một loại thuốc kích dục cực nặng. Mục đích là để hai người loạn luân với nhau. Dòng họ Đoàn Đại Lý sau đó sẽ bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ. Gã này thật xứng đáng là người đứng đầu của Tứ Đại Ác Nhân.
Chung Linh dẫn Bảo Định Đế đến cái hang đó. Trước cửa hang đã thấy gã đại ca ngồi im trước cửa. Người này hình dáng xấu xí, mặt đầy vết sẹo, lại bị tàn tật, phải dùng nạng. Có lẽ hồi trẻ bị đánh một trận gần chết nên mới ra nông nỗi này.
Bảo Định Đế định vào cứu Đoàn Dự, nhưng bị người xấu xí kia cản lại. Hai bên đấu võ với nhau. Thật bất ngờ, người này hóa ra rất giỏi công phu Nhất Dương Chỉ của họ Đoàn.
Công phu này trước nay vốn chưa từng truyền cho người ngoài dòng họ. Hóa ra đây chính là thái tử Đoàn Diên Khánh. Vài chục năm trước, nước Đại Lý có một cuộc phản loạn. May có bố của Cao Thăng Thái và các vị cao tăng ở chùa Thiên Long giúp sức nên mới dẹp yên. Tuy nhiên thái tử Đoàn Diên Khánh lại bỗng dưng biến mất. Mọi người cứ tưởng đã chết rồi, ngờ đâu bây giờ lại xuất hiện.
Ngôi vua của nước Đại Lý, đáng lẽ phải thuộc về Đoàn Diên Khánh, nhưng sau khi ông ta mất tích, Bảo Định Đế - vốn là em họ của Đoàn Diên Khánh - đành phải lên thay. Đoàn Diên Khánh từ đó căm thù anh em Đoàn Chính Minh, Đoàn Chính Thuần sâu sắc, nên muốn giết chết hai người này để đòi lại ngôi vua. Ngờ đâu hai anh em dùng nhân nghĩa trị nước, thế nước vững như bàn thạch, Đoàn Diên Khánh không sao cướp được ngai vàng. Ông ta nhân dịp này định trả thù.
Bảo Định Đế công lực tuy hơi kém hơn Đoàn Diên Khánh một chút, nhưng nếu như thực sự động thủ thì ông có thể giết Đoàn Diên Khánh một cách dễ dàng. Bởi vì ông Khánh nay đã là thương binh hạng nặng. Thế nhưng Bảo Định Đế lại không làm thế, vì ông vốn có từ tâm rất lớn. Hơn nữa đây lại là chuyện riêng của dòng họ Đoàn, ông không muốn ra tay.
Đây là cái dở của Bảo Định Đế, việc đáng làm thì lại không làm ngay, để sau này chính em trai ông bị Đoàn Diên Khánh hại chết.
Bảo Định Đế thấy tình hình phức tạp hơn mình tưởng, nên rút quân về thành để suy nghĩ tìm hướng giải quyết.
Ông không thể nhường ngôi cho Đoàn Diên Khánh, vì mọi người không phục tư cách đạo đức cũng như hành vi tàn ác của Đoàn Diên Khánh. Bởi vậy, ông liền phong Đoàn Chính Thuần làm Hoàng Thái Đệ, tức là người sẽ thay thế ngôi vua của ông, vì vợ chồng ông không có con cái.
Tiếp theo, ông chạy lên một ngôi chùa nhỏ để xin sự trợ giúp của người anh kết nghĩa là Hoàng Mi tăng. Hoàng Mi tăng là một ông già râu tóc bạc phơ. Ông nổi tiếng với môn Kim Cương Chỉ Lực, đại khái là cũng gần bằng Nhất Dương Chỉ. Bảo Định Đế nhờ Hoàng Mi tăng đến cứu Đoàn Dự, đồng thời gỡ bỏ thuế muối cho dân để trả món nợ ân tình này.
Hoàng Mi tăng nhận lời giúp đỡ Bảo Định Đế, ông liền đem theo hai đệ tử của mình đến nơi Đoàn Dự bị giam giữ. Ở đó, ông cùng Đoàn Diên Khánh tỉ thí nội lực và đấu cờ vây. Hai người dùng nội lực để vẽ bàn cờ và quân cờ trên một tảng đá to. Ngoài ra, Hoàng Mi tăng tự chặt ngón chân mình để giành quyền đi trước. Điều này đủ để dọa cho Đoàn Diên Khánh sợ đến mất mật nếu để thua ván này. Hai người đều là dân nghiện cờ nặng cho nên mới tuân theo quy củ của dân đấu cờ thời đó như thế. Chứ với dân nghiệp dư thì chơi vui một ván cũng có sao đâu, cần gì phải đổ máu như thế.
Nói về cờ lực thì Hoàng Mi tăng vẫn thua Đoàn Diên Khánh, may sao lại có anh chàng Đoàn Dự nhìn trộm qua song sắt để mách nước, cho nên mới ngang cơ. Đoàn Dự đang cơn hứng tình, tự dưng có ván cờ giải khuây, thật là hay lắm! Chàng tập trung tối đa vào ván cờ, để cố quên đi tư tưởng không hay với Mộc Uyển Thanh.
Trong lúc đó, Ba Thiên Thạch vội chạy đến chỗ hai người bạn thân là Phạm Hoa và Hoa Cách Cấn. 3 người này được gọi là Tam Công của nước Đại Lý. Ngồi nghĩ ngợi một lúc, cả bọn quyết định dùng tài đào đất của Hoa Cách Cấn để đào hầm vào cứu Đoàn Dự ra.
Lần đào hầm đầu tiên thì hơi lệch một tí, vào đúng phòng thuốc của Chung Vạn Cừu. Chung Linh đang ở đó, thế là bị bịt miệng, bắt cóc đi luôn để kế hoạch khỏi bị lộ.
Đến lần thứ hai thì thành công.
Lúc này, ở phía ngoài căn hầm giam, ngoài Hoàng Mi tăng đang tỉ thí với Đoàn Diên Khánh. Xung quanh còn có anh em Đoàn Chính Minh, Đao Bạch Phượng cùng Tứ Đại Vệ Hộ, lại còn có cả các giang hồ hào khách của nước Đại Lý cũng đến nữa. Lần này Chung Vạn Cừu quyết tâm làm bẽ mặt Đoàn Chính Thuần.
Tam Công - ở trong hầm giam Đoàn Dự - thấy thế liền nghĩ ra một kế để chơi xỏ Chung Vạn Cừu: họ đánh tráo Mộc Uyển Thanh với Chung Linh, rồi quay trở về thành Đại Lý luôn.
Lúc Chung Vạn Cừu mở cửa ra thì lại thấy Đoàn Dự mặc quần đùi ôm Chung Linh mặc mỗi quần áo lót chạy ra. Ôi, thật là mất mặt không để đâu cho hết! Đoàn Chính Thuần chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng cũng sung sướng cười ha hả, nhận Chung Linh làm thiếp của Đoàn Dự.
Đoàn Dự vừa ra khỏi nhà giam liền giúp Hoàng Mi tăng đánh thắng ván cờ. Thực ra lúc đó Hoàng Mi tăng đã thua rồi, chỉ cần Đoàn Diên Khánh điểm vào nước cuối nữa là xong, nhưng bỗng dưng Đoàn Dự lại đưa tay cầm lấy cây gậy của Đoàn Diên Khánh, chặn hắn lại. Bắc Minh Thần Công trong người Đoàn Dự đụng với công phu Nhất Dương Chỉ của Đoàn Diên Khánh, khiến chỉ bắn ra lại rơi nhầm vào ô khác. Thế là Đoàn Diên Khánh thua ván cờ này. Lão ta tức quá, hầm hầm bỏ đi.
Chung Vạn Cừu vốn định chơi Đoàn Chính Thuần một vố, không ngờ bị chơi lại một vố quá đau, giận quá định chém chết Chung Linh. Vân Trung Hạc liền nổi máu dê, cướp lấy Chung Linh chạy đi. Đoàn Dự liền bảo học trò là Nam Hải Ngạc Thần đuổi theo, Chung Vạn Cừu cũng đuổi theo nữa. Những người còn lại thì ai về nhà nấy.
Đoàn người nhà Đoàn Dự về đến thành Đại Lý thì đã thấy Tam Công và Mộc Uyển Thanh đứng chờ trước cổng. Ai nấy quần áo sạch sẽ, chỉnh tề, vui cười ha hả.
Trong lúc đó, Nam Hải Ngạc Thần không đuổi kịp Vân Trung Hạc, liền bảo Chung Linh cù nách lão tứ. Nách là huyệt đạo nơi Vân Trung Hạc luyện công, nếu chạm vào đó thì sẽ mất năng lực khinh công, nếu đánh mạnh vào đó thì Vân Trung Hạc sẽ mất mạng. Chung Linh chưa kịp cù thì Vân Trung Hạc đã thấy nhột nhột ở nách, bật cười hô hố, khinh công không thi triển được nữa, Nam Hải Ngạc Thần và Chung Vạn Cừu liền đuổi kịp, 3 người đánh nhau nhặng xị cả lên. Chung Linh thừa cơ trốn thoát về nhà.
Chiều hôm ấy, trong phủ Trấn Nam Vương mở tiệc ăn mừng chiến thắng. Mọi người đều công nhận công lao lớn nhất thuộc về Hoàng Mi tăng và Tam Công. Đoàn Chính Thuần và Bảo Định Đế chuẩn bị lên kế hoạch đón Chung Linh về làm thiếp của Đoàn Dự.
Mộc Uyển Thanh nổi cơn ghen, liền đưa cái hộp mà Cam Bảo Bảo nhờ Đoàn Dự đưa cho Đoàn Chính Thuần ra. Đoàn Chính Thuần xem qua là biết ngay Chung Linh chính là con riêng của mình với Cam Bảo Bảo. Việc hôn nhân giữa Đoàn Dự và Chung Linh vì thế mà lại không thành.
Đao Bạch Phượng nhìn thấy kỷ vật đó liền hiểu ngay nội tình. Bà giận dữ định tát cho Đoàn Chính Thuần vài cái, thì bỗng dưng lúc đó, có một gã giang hồ nổi tiếng của phái Phục Ngưu là Quá Ngạn Chi xin vào tiếp kiến.
Đoàn Chính Thuần có cớ chạy trốn khỏi cơn ghen của vợ, mừng quá liền ra đón Quá Ngạn Chi vào phủ.
Quá Ngạn Chi lần này mặc đồ tang đến phủ Trấn Nam Vương là để tìm sư thúc Thôi Bách Tuyền đang ẩn cư ở nơi đây. Thôi Bách Tuyền cũng là một nhân vật có tiếng trong giới giang hồ, vũ khí là một chiếc bàn tính bằng vàng, khi cần có thể nhấn nút, các hạt trên bàn tính sẽ bắn ra như là một ám khí lợi hại. Bởi thế người ta mới gọi ông là Kim Toán Bàn Thôi Bách Tuyền.
Đoàn Chính Thuần nghĩ mãi không ra Thôi Bách Tuyền là nhân vật nào trong phủ nhà mình. May mà Cao Thăng Thái đầu óc nhanh nhạy, đoán ra ngay là Hoắc tiên sinh. Hoắc tiên sinh suốt ngày say rượu, lờ đờ, được mỗi cái tiền bạc phân minh cho nên mới được giữ ở phủ đến bây giờ. Hoắc tiên sinh chính là người đã dạy Đoàn Dự đánh cờ, hôm Nam Hải Ngạc Thần nhảy vào phủ tìm Đoàn Dự, Đoàn Dự cũng lôi ông ta ra để trêu Nam Hải Ngạc Thần.
Thôi Bách Tuyền được mời ra đại điện. Ông vô cùng đau đớn khi biết tin đại ca của mình đã bị người ta giết chết. Nhiều khả năng là do nhà Mộ Dung ở đất Cô Tô làm. Nhà Mộ Dung có một tuyệt kĩ kinh người, đó là dùng chính võ công thành danh của đối phương để giết chết người đó. Để làm được điều này, trước tiên là họ phải rất giỏi võ công của đối phương. Suy rộng ra, võ công trong thiên hạ, phần nhiều nhà Mộ Dung đã học được hết rồi. Thật là khủng khiếp. Trên đời này liệu có mấy ai được như thế chứ. Hay chỉ có trong truyện chưởng kiếm hiệp?
Đại ca của Thôi Bách Tuyền bị giết bởi chính tuyệt kĩ thành danh của ông ta. Bởi vậy cho nên Quá Ngạn Chi mới tìm đến đây để rủ ông đi trả thù. Mặc dù biết rằng quá khó để làm được điều đó.
Hai người đang bận khóc thút thít thì bỗng dưng lại có hai nhà sư Thiếu Lâm Tự đến bái kiến. Đoàn Chính Thuần liền mời họ vào gặp Bảo Định Đế.
Thì ra chùa Thiếu Lâm sau khi biết tin Tứ Đại Ác Nhân định đến quấy rối Đại Lý, liền cử Huyền Bi đại sư cùng bốn đệ tử giỏi võ đến trợ giúp Bảo Định Đế. Chẳng ngờ đến một ngôi chùa ở Đại Lý thì lại bị giết chết bởi tuyệt kĩ thành danh của ông ta: môn công phu Vi Đà Chử. Nghi phạm lại một lần nữa chính là nhà Mộ Dung đất Cô Tô.
Thấy cái chết của đại ca Thôi Bách Tuyền và Huyền Bi đại sư có vẻ liên quan, Đoàn Chính Thuần liền mời hai chú cháu Thôi Bách Tuyền vào đại sảnh tiếp chuyện.
Thì ra Thôi Bách Tuyền đến trốn ở đây cũng bởi vì hồi xưa đã từng gặp Mộ Dung Bác - đại cao thủ của nhà Mộ Dung, ông ta ngồi xoay lưng lại đọc sách mà vẫn đánh cho Thôi Bách Tuyền đứng im bất động, không kịp trở tay. Thôi Bách Tuyền sau vụ đó, sợ quá nên đến Đại Lý trốn.
Hoàng Mi tăng hồi xưa cũng đã từng bị Mộ Dung Bác dùng Kim Cương Chỉ Lực đánh cho gần chết, may nhờ ông ta có trái tim ở bên phải nên mới thoát nạn. Sau vụ đó, ông ta tự biết mình có luyện cả đời thì cũng không hơn Mộ Dung Bác được, nên đành xuống tóc đi tu, đến Đại Lý ở ẩn.
Qua hai câu chuyện nhỏ này, ta thấy nhà Mộ Dung giỏi võ biết chừng nào!
Tối hôm đó, Hoàng Mi tăng trở lại Vạn Kiếp Cốc để nghiên cứu ván cờ vừa chơi buổi sáng. Phàm là người say mê cờ, sau mỗi trận đấu là lại suy nghĩ xem tại sao mình thắng hay thua. Huống chi ông vẫn chưa hiểu được tại sao Đoàn Diên Khánh đáng lẽ đã thắng mình rồi, lại đi một nước ngu ngốc như thế.
Thôi Bách Tuyền cũng vào Vạn Kiếp Cốc để đi tìm Chung Linh, coi như là để trả ơn họ Đoàn đã nuôi mình bao năm qua. Sau đó mới an tâm chết dưới tay nhà Mộ Dung được.
Đoàn Chính Thuần cũng lén lút theo đường hầm vào gặp Cam Bảo Bảo. Ông đang tán tỉnh người đẹp thì Chung Vạn Cừu phát hiện ra, đạp cửa xông vào. May mà Đoàn Chính Thuần nhanh chân trốn kịp.
Chung Vạn Cừu vừa thấy bóng dáng một người đàn ông ở với vợ, vào đã không thấy đâu. Đang không hiểu tại sao thì Chung Linh lại bị Vân Trung Hạc đuổi tới nơi, nàng sợ quá, liền chui luôn xuống hầm. Thế là Chung Vạn Cừu phát hiện ra đường hầm bí mật.
Vân Trung Hạc cũng lao luôn xuống hầm để đuổi theo Chung Linh, hắn tóm được chân nàng. Chung Vạn Cừu thấy thế cũng nhảy xuống, tóm chân Vân Trung Hạc.
Nam Hạc Ngạc Thần lúc đó cũng vừa bắt Đoàn Dự về tới nơi, thấy thế cũng lao luôn vào. Diệp Nhị Nương lại tưởng hai kẻ trong băng đảng lại định giết nhau, liền nhảy xuống can. Đoàn Dự thấy thế, muốn giúp cứu Chung Linh lên, liền nắm ngay lấy cổ chân Diệp Nhị Nương. Bắc Minh Thần Công liền vận chuyển, hút lấy nội lực của một số đông cao thủ trong hầm. Được một lúc thì Đoàn Dự đã hút hết một nửa nội lực của những người trong cái hầm đó. Lúc này, chàng đã rất khỏe, còn mọi người thì yếu đi thấy rõ, nên Đoàn Dự dẽ dàng kéo được cả dây người ra khỏi hầm. Hóa ra ở đầu kia còn có cả Thôi Bách Tuyền và Hoàng Mi tăng nữa. Đoàn Chính Thuần thì đã kịp chạy ra ngoài thoát thân.
Sau vụ này, Tam Đại Ác Nhân mất hết mặt mũi, lủi thủi rời khỏi Đại Lý.
Sáng hôm sau, Thôi Bách Tuyền và Quá Ngạn Chi từ biệt gia đình họ Đoàn, đi về Tô Châu để kiếm nhà Mộ Dung báo thù. Đoàn Chính Thuần thì theo lệnh vua, cùng Tam Công và Tứ Đại Hộ Vệ đi đến ngôi chùa mà Huyền Bi đại sư bị giết để điều tra. Nếu cần thì trở lại Trung Nguyên để dò la tin tức.
Đoàn Dự ở nhà, bỗng dưng lên cơn tẩu hỏa nhập ma. Thì ra là sau vụ hút nội lực của mấy đại cao thủ tối qua, bây giờ nội lực trong người Đoàn Dự hết sức sung túc, có thể nói là hơn cả những cao thủ đệ nhất thiên hạ. Thế nhưng chàng không biết làm cách nào để chế ngự được nguồn nội lực kinh khủng đó. Chàng cào cấu, đập vỡ hết đồ đạc trong phòng. Mẹ chàng hết sức hoảng hốt, không biết phải làm sao.
Bảo Định Đế liền dẫn Đoàn Dự lên chùa Thiên Long gặp Khô Vinh đại sư và 4 vị cao tăng khác trong chùa. Ở đây, mọi người dùng công phu Nhất Dương Chỉ thượng thừa để giúp chàng thấy dễ chịu hơn. Đồng thời, Bảo Định Đế lại dạy chàng cách dưỡng khí. Đoàn Dự làm theo, thấy trong người hết sức sảng khoái.
Lúc này, các nhà sư chùa Thiên Long đang chuẩn bị đón một đại cao thủ sắp đến gây sự, nên không thể dùng toàn lực để cứu Đoàn Dự. Chùa Thiên Long mới chỉ có 5 nhà sư dùng được Nhất Dương Chỉ, Khô Vinh đại sư liền xuống tóc đi tu cho Bảo Định Đế, trở thành nhà sư thứ 6 trong chùa biết Nhất Dương Chỉ. Sau đó mỗi người học một môn kiếm chỉ riêng trong Lục Mạch Thần Kiếm.
Trong lúc chờ đợi, Đoàn Dự được nhìn thấy kiếm phổ của Lục Mạch Thần Kiếm. Đây là bộ kiếm khí vô địch thiên hạ. Về cơ bản giống như công phu Nhất Dương Chỉ, tức là nội lực từ ngón tay bắn ra, tiêu diệt đối thủ, giống như bây giờ chúng ta dùng súng lục vậy.
Lục Mạch Thần Kiếm hơn Nhất Dương Chỉ ở chỗ có thể bắn kiếm khí ra từ 6 ngón tay cùng một lúc, mỗi loại kiếm khí lại khác nhau, có loại mạnh mẽ, hùng hồn, có loại lại nhanh như chớp, khéo léo, uyển chuyển, khiến cho đối phương không tài nào đón đỡ được, nếu không chạy nhanh thì chỉ còn nước chịu chết mà thôi.
Đoàn Dự học lý thuyết của bộ Lục Mạch Thần Kiếm đến đâu thì khí lực ở trong người chàng đi theo đến đó. Gần như là Đoàn Dự có thể bắn kiếm khí ra được rồi, vì nội lực trong người chàng quá sung túc. Không ai ở Đại Lý có được công lực như chàng. Chỉ vì Đoàn Dự tự nghĩ mình chưa đủ trình độ, cho nên kiếm khí mới không phóng ra được mà thôi. Trong khi đó, những nhà sư còn lại vốn đã đủ trình độ sử dụng, nhưng lại không có được nội lực hùng hồn như Đoàn Dự để có thể cùng lúc sử dụng cả 6 kiếm pháp trên 6 ngón tay khác nhau.
Ngày hôm sau, kẻ đại đối đầu của chùa Thiên Long đến. Đó chính là Quốc Sư nước Thổ Phồn, tên gọi Cưu Ma Trí. Ông sư này lý thuyết Phật Pháp vô cùng tinh thông, hàng năm thường mở diễn đàn để giao lưu, giải thích chỗ vướng mắc trong kinh điển Phật Giáo cho hàng vạn tín đồ. Có thể nói là một người đại tri thức. Đồng thời, ông ta lại rất giỏi võ, đặc biệt là môn công phu Hỏa Diễm Đao của phái Tiêu Dao. Môn công phu này, đại khái cũng gần giống như Nhất Dương Chỉ của họ Đoàn, đều phóng ra chưởng lực vô hình vô ảnh.
Lần này Cưu Ma Trí đến chùa Thiên Long là để cướp kiếm phổ của Lục Mạch Thần Kiếm. Trước đây, Cưu Ma Trí và Mộ Dung Bác là bạn rất thân. Mộ Dung Bác đã từng tặng cho Cưu Ma Trí một bản sao của 72 tuyệt kĩ thành danh của Thiếu Lâm Tự. Cưu Ma Trí hết sức cảm kích, liền hứa sẽ tặng Mộ Dung Bác một bản kiếm phổ của Lục Mạch Thần Kiếm. Ai ngờ Mộ Dung Bác mấy chục năm trước đã quy tiên. Cưu Ma Trí lúc đó chưa luyện thành Hỏa Diễm Đao nên chưa dám đến chùa Thiên Long gây sự. Nay đại công cáo thành, lão ta liền hùng hổ xông đến đòi kiếm phổ.
Mục đích xấu xa của Cưu Ma Trí đã rõ ràng, nhưng lão này vốn rất giỏi biện bác. Trước các nhà sư chùa Thiên Long, lão ta thề thốt là sẽ giữ bí mật để môn Lục Mạch Thần Kiếm không bị lộ ra ngoài, chỉ đơn giản là đem kiếm phổ đến trước mộ của Mộ Dung Bác để đốt cháy, học theo gương của ông gì ngu ngốc hồi xưa. Các nhà sư chùa Thiên Long hoàn toàn có thể đi photocopy kiếm phổ của Lục Mạch Thần Kiếm trước khi tặng lại bản gốc cho Cưu Ma Trí. Ngoài ra, Cưu Ma Trí sẽ tặng cho chùa Thiên Long một bộ sách, trong đó có ghi rõ bí quyết luyện 72 tuyệt kĩ Thiếu Lâm Tự, lại có cả cách phá giải. Sự trao đổi như vậy, xem ra các nhà sư ở chùa Thiên Long chỉ có lợi mà không hề có hại.
Lòng tham của các nhà sư chùa Thiên Long nổi lên, nhưng không ai dám quyết định. Nhà sư Bản Tham đành hỏi thử ý kiến của Khô Vinh đại sư. Đại sư không trả lời, chỉ hỏi ngược lại, giúp Bản Tham hiểu ra rằng trình độ của các môn công phu là không có hơn kém, chỉ có công phu của người tu luyện nông sâu thế nào mà thôi. Bản Tham cả đời luyện tập, công phu mới được có 3 thành. Nếu có sống được một trăm năm nữa, cũng chưa chắc đã luyện được đến thành thứ 9. Một môn công phu nhà mình mà học cả đời vẫn chưa xong, nói gì đến 72 môn công phu của người khác.
Lời khuyên này quả là chí lý. Người biết đủ là người hạnh phúc.
Các nhà sư chùa Thiên Long nhận ra sự mê mờ của mình, liền ngay lập tức từ chối yêu cầu của Cưu Ma Trí. Cưu Ma Trí liền đòi tỉ võ. Lão ta tự khoe rằng mình đã học được hết cả 72 tuyệt kĩ Thiếu Lâm, nên đã khoe thử vài môn công phu khiến các nhà sư chùa Thiên Long tin sái cổ. Thực ra, Cưu Ma Trí chỉ mới học được khoảng 30 môn, nhưng lại không phải là công phu của Thiếu Lâm Tự, mà là môn công phu Tiểu Vô Tướng Công của phái Tiêu Dao. Nhìn qua thì tưởng là công phu thật, nhưng cách vận công thì lại khác hoàn toàn. Nói tóm lại là Cưu Ma Trí chỉ treo đầu dê, bán thịt chó mà thôi.
Các nhà sư ở chùa Thiên Long liền sử dụng Lục Mạch Kiếm Trận, tức là 6 người liên thủ, mỗi người thi triển một bộ kiếm pháp trong Lục Mạch Thần Kiếm, đánh cho Cưu Ma Trí thua một ván.
Cưu Ma Trí không phục, đòi đấu tiếp lần hai. Khô Vinh đại sư biết rằng nếu một đánh một thì không ai trong chùa có thể đánh bại Cưu Ma Trí. Ông liền dùng nội lực hủy kiếm phổ đi.
Cưu Ma Trí hết sức giận dữ. Lần này lên chùa Thiên Long coi như là công cốc. Trước khi đi, lão ta đã tìm hiểu rất kĩ về năm nhà sư ở chùa Thiên Long, giờ đây lại tự dưng mọc ra một ông sư thứ 6. Ông sư này khí vượng vương giả, nên Cưu Ma Trí đoán ngay đây chính là Bảo Định Đế. Lão ta liền bất ngờ điểm huyệt Bảo Định Đế, đòi mang đến Thổ Phồn chơi.
Đoàn Dự thấy bác mình gặp nguy hiểm, tức quá liền lao ra can ngăn. Cưu Ma Trí dùng Hỏa Diễm Đao bí mật đánh Đoàn Dự. Chàng không biết võ công, làm sao nhận ra để tránh né? May mà có các nhà sư đứng gần đỡ đòn hộ, bị thương đến hộc máu mồm. Đoàn Dự giận quá, liền chỉ thẳng mặt Cưu Ma Trí mà chửi, không ngờ Lục Mạch Thần Kiếm lại bắn ra.
Cưu Ma Trí thất kinh hồn vía, vội buông Bảo Định Đế ra. Nhưng lão ta nhận ra ngay rằng Đoàn Dự biết Lục Mạch Thần Kiếm nhưng lại không biết võ công cơ bản. Ngay lập tức, lão liền bắt Đoàn Dự đem đi, định mang chàng đến trước mộ của Mộ Dung Bác thiêu sống. Các nhà sư chùa Thiên Long không ai kịp trở tay.
Cưu Ma Trí bắt Đoàn Dự đi đến đất Tô Châu nhà Mộ Dung. Trên đường đi bày đủ trò gian trá để tránh truy binh của Đại Lý. Sau đó lại giả vờ ngon ngọt dỗ dành, muốn Đoàn Dự chép lại kiếm phổ của Lục Mạch Thần Kiếm, để lão ta khỏi phải ra tay giết chàng.
Đoàn Dự lúc đầu ở chùa Thiên Long, nghe Cưu Ma Trí nói cũng có lý. Nhưng sao khi chứng kiến hành động tàn ác, đầy ngụy kế của lão ta, chàng biết rằng thực ra lão chỉ muốn học được công phu Lục Mạch Thần Kiếm mà thôi, chuyện trả nghĩa với Mộ Dung Bác chỉ là vớ vẩn. Cho nên chàng nhất định không chép.
Đến Tô Châu, Cưu Ma Trí dò hỏi nhà Mộ Dung, nhưng chẳng ai biết. Đúng lúc đó, Quá Ngạn Chi và Thôi Bách Tuyền cũng tới nơi. Thấy Đoàn Dự đang bị nhà sư lạ mặt khống chế, hai người định xông lên giải cứu. Đoàn Dự vội vàng can ngay, nói rằng nhà sư này đã một mình đánh thắng Bảo Định Đế và các cao thủ chùa Thiên Long. Hai chú cháu Thôi Bách Tuyền vẫn không chịu biết người biết ta, cắm đầu lao bừa vào. Chỉ cần hai cú đánh, Cưu Ma Trí đã đánh văng vũ khí của hai người lên cành cây ven hồ.
Lúc này bỗng có một chiếc thuyền xuất hiện, trên thuyền là một người đầy tớ nhà Mộ Dung. Cô gái rất xinh đẹp, ôn nhu, tên là A Bích. Nàng liền mời mọi người lên thuyền về Yến Tử Ổ.
A Bích có tài đánh đàn, kể cả khi cầm vũ khí của Thôi Bách Tuyền hay của Quá Ngạn Chi, nàng đều có thể chơi thành nhạc được. Quá Ngạn Chi và Thôi Bách Tuyền thấy nàng cầm vũ khí của mình thì tỏ ra hết sức lo lắng, chỉ có Đoàn Dự là vẫn tươi cười thưởng thức âm nhạc. Dù biết mạng mình rất có thể sẽ kết thúc vào ngày mai. Thái độ sống thật đáng ngưỡng mộ.
A Bích dẫn nhóm người của Đoàn Dự đến một căn nhà ở trong khu biển hồ Yến Tử Ổ. Đường đi hết sức loằng ngoằng. Nếu không có người dẫn đi thì không thể tìm đến được. Ở đây, một nàng thị tì khác của nhà Mộ Dung xuất hiện, đó là A Châu. A Châu rất giỏi hóa trang. Nàng giả làm 3 người khác nhau mà vẫn đánh lừa được Cưu Ma Trí và hai chú cháu Thôi Bách Tuyền. Riêng Đoàn Dự nhận ra được, bởi vì chàng đã nhận ra được mùi con gái, gần giống với Mộc Uyển Thanh.
A Châu rất khéo léo dò hỏi được mục đích của nhóm người này đến đây để làm gì. Với Quá Ngạn Chi và Thôi Bách Tuyền thì là để trả thù rửa hận. Thời gian gần đây, người đến đòi gặp chủ nhân nhà Mộ Dung tháng nào chả có. Quá Ngạn Chi to con nhất hội, nóng tính nhất hội. Nhưng cũng là người dễ đối phó nhất hội. A Châu và A Bích để mặc anh chàng biểu diễn tuyệt kĩ dùng roi đánh gãy ghế gỗ. Thôi Bách Tuyền công phu vốn giỏi hơn Quá Ngạn Chi, lại từng trải hơn, nên tỏ ra điềm tĩnh và sáng suốt hơn. Ông thấy bọn gia nhân nhà Mộ Dung đối với Cưu Ma Trí cũng chả có thân tình gì, nên cứ đứng ngoài xem tình thình thế nào rồi tính tiếp.
A Bích và A Châu thất kinh hồn vía khi biết Đoàn Dự bị mang tới đây để thiêu sống. Thế nhưng Đoàn Dự cứ nhơn nhơn, chả coi sống chết vào đâu. Anh chàng này xem ra có văn hóa nhất hội, cho nên hai nàng cũng ngầm tính toán với nhau là sẽ giải cứu chàng khỏi bàn tay của Cưu Ma Trí.
Tối hôm đó, hai nàng mời cả nhóm sang ăn tối ở một căn nhà nhỏ trên mặt nước, các món ăn dân giã nhưng được chế biến rất tinh tế. Đoàn Dự vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon. A Châu và A Bích rủ Đoàn Dự đến chỗ hai nàng gảy đàn. Rồi bất ngờ A Châu đánh một dây làm tín hiệu, 3 người lập tức rơi xuống một cái thuyền phía dưới, chèo thoát khỏi tay Cưu Ma Trí.
Đoàn Dự, A Bích và A Châu lang thang trên mặt hồ, sáng hôm sau thì mò vào nhà bà cô họ Vương để đi vệ sinh. Ngôi nhà này thực chất là một hòn đảo trên hồ, có tên gọi là Mạn Đà Sơn Trang. Bà họ Vương này chính là con gái của Lý Thu Thủy, một cao thủ của phái Tiêu Dao.
Lý Thu Thủy chính là người đã sống cùng Tiêu Dao Tử - chưởng môn phái Tiêu Dao - ở Vô Lượng Động. Bức tượng Thần Tiên Tỉ Tỉ tuy là do Tiêu Dao Tử tạc em gái bà ta, nhưng hình dáng cũng giống bà chị gần như y hệt. Sau này Lý Thu Thủy hận Tiêu Dao Tử vì quá say mê bức tượng ngọc mà quên đi tình nhân đang sống bên cạnh. Bà ta liền kiếm trai đẹp về chơi, lại quan hệ bất chính với đệ tử của Tiêu Dao Tử là Lão Quái Đinh Xuân Thu. Tiêu Dao Tử giận quá bỏ đi.
Về sau, Đinh Xuân Thu và Lý Thu Thủy lén lút đánh cho Tiêu Dao Tử một phen không kịp trở tay, khiến cho ông ta sống dở chết dở. Sau đó, hai người đã chuyển nhà từ Vô Lượng Động về Mạn Đà Sơn Trang, mang theo toàn bộ sách vở. Bởi vậy nên lúc Đoàn Dự đến thì chỉ còn căn phòng không, đầy giá sách mà thôi.
Đoàn Dự theo chân A Châu, A Bích lên đảo thì nhìn thấy bóng dáng một tiểu thư xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào tựa như tiên trên trời rơi xuống. Nàng hỏi rất nhiều về ông anh họ Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục là con trai duy nhất của Mộ Dung Bác, giờ đây chính là chủ nhân của A Châu và A Bích. A Châu bảo rằng Mộ Dung Phục đang trên đường tìm gặp Cái Bang để minh oan vụ bang này nghi ngờ chàng giết Mã Đại Nguyên - phó bang chủ của họ.
Lúc A Châu, A Bích và Đoàn Dự đình chuồn đi tiếp thì bỗng nhiên gặp Vương phu nhân quay về. Vương Phu Nhân chính là con gái của Lý Thu Thủy, nên hình dáng, dung mạo khá giống với bức tượng Thần Tiên Tỉ Tỉ, tất nhiên có già hơn chút xíu, vì bà ta giờ cũng 40 rồi.
Đoàn Dự mới nhìn thấy Vương phu nhân liền há hốc mồm kinh ngạc. Tuy nhiên, chàng lại ngay lập tức cảm thấy thất vọng khi thấy cách xử sự tàn độc của bà ta. Bà ta giết chết một người đàn ông vì sống ở gần Đại Lý, xem ra căm thù họ Đoàn Đại Lý ghê gớm lắm. Ngoài ra lại dọa giết một người đàn ông khác nếu không chịu giết vợ cưới bồ. Hành vi thật là tàn ác.
Đoàn Dự tự khai mình họ Đoàn, đến từ Đại Lý. Đáng lẽ chàng sẽ không được có một cái chết êm ái ở nơi đây. May mà Vương phu nhân rất say mê hoa trà nước Đại Lý, nhưng lại rất dốt về môn này. Bà ta được Đoàn Dự dạy cho một bài học về môn Hoa Trà Thưởng Thức, xem ra phục chàng lắm.
Đoàn Dự được giữ lại để trồng cho bà ta mấy cây hoa trà mới kiếm được.
Ở nơi đây, chàng gặp được nàng tiên kia. Nàng là con gái duy nhất của Vương phu nhân, họ tên đầy đủ theo chứng minh thư là Vương Ngữ Yên. Hình dáng tướng mạo giống hệt bức tượng Thần Tiên Tỉ Tỉ trong Vô Lượng Động, khiến cho Đoàn Dự như say như mê, như ngất như ngây, như con gà tây.
Đoàn Dự không bỏ qua cơ hội ngàn vàng này được được la liếm bên cạnh Vương Ngữ Yên, biết nàng đang ôm một mối tình sâu nặng với ông anh họ Mộ Dung Phục. Chàng cảm thấy ghen ăn tức ở với anh chàng Mộ Dung Phục kia lắm.
Vương phu nhân thì có thái độ thù ghét nhà Mộ Dung ra mặt, hình như là vì hồi trước bà có cãi nhau với mẹ của Mộ Dung Phục một trận rất to, từ đó về sau hai người không thèm nhìn mặt nhau nữa. Lần này, A Châu và A Bích không mời mà đến, bà liền ra lệnh chặt tay hai người để cảnh cáo. Vương Ngữ Yên sợ hãi chạy đến xin tha cũng không được.
Đoàn Dự nhân cơ hội này rủ Vương Ngữ Yên đi giải cứu A Châu, A Bích, rồi cả 4 người bỏ trốn đi chơi. Vương Ngữ Yên vốn đoan trang, cả đời chưa thò mặt ra ngoài bao giờ. Nhưng Đoàn Dự lại nhanh mồm nhanh miệng, bảo là đưa nàng đi tìm Mộ Dung Phục. Vương Ngữ Yên nghe nói đến người tình trong mộng thì lại sáng mắt lên, đồng ý đi luôn.
Bốn người chèo thuyền đi về nhà của A Châu thì phát hiện đang có hai nhóm giang hồ chờ ở đó để đòi nợ. Hình như thủ lĩnh của bọn họ đều bị giết bởi chính tuyệt kĩ thành danh của mình, nên ai cũng nghĩ là do nhà Mộ Dung ra tay sát hại.
Vương Ngữ Yên là một cuốn bách khoa toàn thư sống về võ học trong thiên hạ, nàng chỉ mở miệng ra bình luận vài câu mà đã khiến cho hai bọn kia quay sang đấm đá lẫn nhau. Đồng thời, bên nào cũng muốn cướp nàng về để có thể học được võ công tuyệt đỉnh của môn phái mình cũng như của thiên hạ.
Thế nhưng nhà Mộ Dung đâu phải không có thực lực gì mà để mấy tên giang hồ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi như chỗ không người thế. Mộ Dung Phục có 4 người thủ hạ bản lĩnh cao cường. Chẳng qua là đợt này cả hội đang đi công tác vắng nhà mà thôi.
Đến lúc hai bên sắp sửa đánh nhau đến mức mất mạng, thì người thứ 3 trong số 4 thủ hạ của Mộ Dung Phục quay về kịp. Người này tên là Bao Bất Đồng, tính tình thích gây gổ cãi nhau. Bao Bất Đồng chỉ vừa giơ tay ra là đã khuất phục được hai nhóm giang hồ kia, lại còn thu nhận chúng về dưới trướng của nhà Mộ Dung.
Số là, nhà Mộ Dung hồi xưa là vua của nước Đại Yên thời loạn Ngũ Hồ. Sau khi ngước Yên mất, nhà Mộ Dung cay lắm, vẫn còn nuôi mộng phục quốc. Cho nên trong nhà thì ngấm ngầm tích trữ vàng bạc, ngoài nhà thì ngấm ngầm đi mở rộng bè phái, đợi khi có biến là hô hào được một đội ngũ nhân lực hùng hậu, đứng lên phục quốc.
Sau khi đuổi hai đám giang hồ đi rồi. Đoàn Dự cùng bọn Vương Ngữ Yên, A Châu, A Bích, Bao Bất Đồng ở lại ăn tối. Ngoại trừ Đoàn Dự, ai cũng quan tâm đến tình hình của công tử Mộ Dung Phục. Bao Bất Đồng chả có ý tứ gì, nói chuyện mà như đuổi Đoàn Dự đi.
Đoàn Dự tức quá, liền vùng vằng bỏ đi luôn. Nhưng chàng lại không biết chèo thuyền. A Bích liền dạy chàng cách chèo thuyền rồi tiễn chàng đi một đoạn, đến gần thành Vô Tích. Trên đường đi, Đoàn Dự cảm mến A Bích nên nhận nàng làm em gái kết nghĩa. Đây là tình anh em bạn bè quý mến nhau, chứ không phải tình yêu trai gái như với Vương Ngữ Yên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét