Lưu trữ Blog

Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2015

Những bài học rút ra từ truyện Thiên Long Bát Bộ

Hãy tập trung vào việc của mình, và đừng bao giờ so sánh mình với người khác. 
Đó là câu chuyện hài hước của mấy vị chưởng môn phái Vô Lượng kiếm. Sau khi nhìn thấy "bóng tiên" múa kiếm trên vách đá, liền ngơ ngẩn xuất thần. Từ đó đêm nào cũng mò lên, mơ được thấy tiên múa kiếm tiếp. Cuối cùng đến lúc chết mà vẫn chưa được xem tập tiếp theo. Võ công luyện kiếm lại chểnh mảng, khiến cho Kiếm Hồ Cung phải rơi vào tay phe bên kia. 
Giá như họ quên mất mấy "vị tiên" của phái Tiêu Dao kia đi, chuyên cần luyện tập, cải thiện thế kiếm, biết đâu sau này Vô Lượng kiếm lại còn phát triển hơn cả Tiêu Dao kiếm pháp. 

Những nhà sư ở chùa Thiên Long nước Đại Lý đã hiểu được bài học này. Họ chỉ chuyên tâm tập luyện Nhất Dương Chỉ, chả thèm 72 tuyệt kĩ Thiếu Lâm Tự. Bởi vì họ tự biết nếu luyện cả đời, công phu Nhất Dương Chỉ vẫn chưa chắc luyện được đến mức 10/10. Thế thì thèm muốn võ học nhà người khác để làm gì?

Đừng quá ham hố đạt được nhiều thứ, nếu không chỉ chuốc lấy thảm bại mà thôi.
Đó là bài học của Cưu Ma Trí. Ông này lý thuyết Phật pháp tinh thông, lại làm đến chức Quốc sư nước Thổ Phồn. Có thể nói là đạt đến tuyệt đỉnh danh vọng rồi, thế nhưng vẫn chưa biết dừng lại, lại vẫn muốn lấn sân sang lĩnh vực võ học. Vô tình học trộm được Tiểu Vô Tướng Công và Hỏa Diễm Đao của phái Tiêu Dao rồi, lại còn cố tập thêm 72 tuyệt kĩ Thiếu Lâm. Về sau, nếu không có Đoàn Dự hút nội lực cho thì đã lâm vào cảnh chết thảm rồi. 

Đó cũng là bài học của nhà Mộ Dung. Họ muốn học hết các võ công môn phái trong thiên hạ. Ôi, thật là ảo mộng hão huyền. Cứ làm như là thiên hạ không ai khôn hơn mình ấy. 

Thù oán không nhất thiết phải trả cho bằng được
Đó là trường hợp của cha con Tiêu Phong. Nếu Tiêu Phong không cắm đầu cắm cổ đòi đi trả thù cho bằng được thì chàng đã không hại chết A Châu. Hoặc ít nhất cũng nên hoãn việc trả thù lại một vài năm để suy nghĩ cho kĩ, tìm ra hung thủ thực sư. Người ta có câu "Quân tử trả thù mười năm chưa muộn" cơ mà. 
Sau này, Tiêu Phong nhận ra sở dĩ mình đánh chưởng đó vào người A Châu mạnh như vậy là vì quá phẫn uất vì cùng một lúc mà có quá nhiều người đổ oan cho mình. Có thể nói là đã quá sức chịu đựng của Tiêu Phong. 
Tiêu Phong có cái tư duy hạn chế của một kẻ anh hùng. Bố của chàng là Tiêu Viễn Sơn lại còn tệ hơn. Chuyện xảy ra đã mấy chục năm rồi - thường thì thời gian sẽ làm người ta nguôi ngoai cơn đau và nhìn nhận vấn đề một cách sáng suốt hơn - vậy mà ông vẫn đi giết ông bà Kiều Tam Hòe - bố mẹ nuôi của Tiêu Phong, lại cả Huyền Khổ đại sư, Triệu Tiền Tôn, Đàm Bà, gia đình họ Đơn Chính. Nếu gia đình họ cũng kiếm ông ta để trả thù, oan oan tương báo, bao giờ mới dứt?

Một cách hay để chấm dứt thù oán, đó làm như Hư Trúc: lấy ân báo oán. Oán thù giữa Thiên Sơn Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy, hoặc giữa Thiên Sơn Đồng Mỗ với các động chủ, đảo chủ đều được Hư Trúc hóa giải thành công bằng tình thương, bằng sự giúp đỡ, bằng biện pháp hòa bình. Hư Trúc chả cần phải giết ai cả, mà lại chuyển được quan hệ thù địch sang kính trọng, bạn bè. Thiên Sơn Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy tự giết lẫn nhau, chỉ vì thù oán trong lòng họ quá lớn, không tự mình cởi bỏ được. 

Mềm dẻo thì tốt hơn là cứng rắn
Đoàn Dự và Hư Trúc mỗi khi gặp vấn đề thì luôn luôn tìm cách nhu nhược nhất để giải quyết. Ví dụ như khi đối phương đang khống chế Vương Ngữ Yên, đòi Mộ Dung Phục đầu hàng thì Đoàn Dự xin đầu hàng luôn, miễn là không hại đến tính mạng ai. Hoặc ở đầu truyện, Vô Lượng kiếm đòi chàng ra đánh, chàng từ chối đây đẩy. 
Hư Trúc cũng thế, đối mặt với Ly Thu Thủy và Thiên Sơn Đồng Mỗ, nếu là nhân vật hiểu biết trong giang hồ, chắc đã sợ vãi mật ra rồi. Nhưng Hư Trúc ngố ngố cũng có cái hay, chàng không sợ gì, chỉ luôn mồm khuyên giải hai người kia bỏ oán thù đi. Đến khi lên làm chủ nhân của Linh Thứu rồi, Hư Trúc vẫn giữ cái tính ngô nghê của mình. Trước tiên là vô tình ban ơn cho các động chủ, đảo chủ bằng cách gỡ Sinh Tử Phù cho họ. Sau đó thì vẫn tôn trọng họ, còn mình thì tỏ ra rất khiêm nhường. Hư Trúc không biết lễ nghĩa nhiều, nhưng thế cũng hay. Nhiều lễ nghĩa quá chỉ tạo ra những mối quan hệ giả tạo mà thôi.  

Trong khi đó, Tiêu Phong gặp việc gì cũng dùng cương cường để giải quyết. Chàng quen dùng sức mạnh để buộc đối thủ phải quy hàng hoặc chấp nhận thua cuộc. Đôi khi cách này cũng có ích, ví dụ như là để khống chế Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác ở rừng hạnh. Nếu chàng không đủ sức mạnh để khống chế họ trong vòng 1 chiêu thôi, thì sự việc sẽ dây dưa đến bao giờ nữa?
Cũng chính cái tính tình cứng rắn, cương nghị đã khiến Tiêu Phong mò đến Tụ Hiền Trang, dùng bạo lực để ép Tiết Thần Y chữa bệnh cho A Châu. Thế nhưng rõ ràng việc Tiết Thần Y có chữa hay không thì đó là việc của ông ta. Tiêu Phong làm gì được? Thực tế là Tiêu Phong đã bị đánh cho gần chết. Mà kể cả chàng có thắng được quần hùng ở đó, thì Tiết Thần Y nếu không muốn chữa, thì tự tận là xong. Tiêu Phong có đủ tài để cứu ông ta sống dậy được không?
Thế là ý định ban đầu của Tiêu Phong ở Tụ Hiền Trang là cứu A Châu đã thất bại hoàn toàn. 
Nếu là Đoàn Dự hoặc Hư Trúc, thì sẽ nhất định không làm như vậy.

Danh dự quan trọng, nhưng bạn hãy tự xem xét mình, chứ đừng quan tâm xem người khác nghĩ gì về bạn.
Đoàn Dự, ngay từ đầu truyện, đã nhận mình danh dự chả ra gì. Chàng cũng luôn tự nhận là mình yếu hèn. Nhưng đến khi lên làm vua, chàng lại vì dân mà ra sức. Lo cho dân như lo cho người nhà. Bởi thế mà chàng thành công ở vị trí nhà vua. 
Hư Trúc cũng luôn nghĩ mình bé nhỏ, cho nên chàng lúc nào cũng tỏ ra khiêm tốn. Ngay cả khi lên chức CEO của cung Linh Thứu rồi, chàng vẫn luôn quan tâm, chăm sóc, tạo điều kiện cho cấp dưới, luôn lắng nghe cấp dưới. Cấp dưới vì thế mà cũng hết sức lo lắng cho chàng. Chả thế mà Tứ Kiếm phải lặn lội từ cung Linh Thứu đến chùa Thiếu Lâm để bảo vệ Hư Trúc. Dù Hư Trúc chưa chắc đã cần bảo vệ. 
Còn Tiêu Phong là tệ nhất trong số 3 anh em kết nghĩa. Chàng từ chức bang chủ Cái Bang chỉ bởi vì một lời vu cáo chưa hoàn toàn có chứng cứ rõ ràng. Thủ tục từ nhiệm lại quá nhanh, khiến cho không ai có thể học kịp Giáng Long Nhị Thập Bát Chưởng và Đả Cẩu Bổng Pháp. Hành động như vậy là rất vội vàng, bồng bột. 
Nếu hôm đó Tiêu Phong ở lại rừng hạnh cùng anh em Cái Bang thêm một lúc, Cái Bang chưa chắc đã thua thảm như thế. 
Cái chết của Tiêu Phong cũng là từ chữ danh dự mà thiên hạ gán cho chàng mà ra. Tiêu Phong từ lúc mới lớn đến khi trưởng thành, đều có cái tiếng là anh hùng, nghĩa khí, công minh, chính trực. Chàng tự lấy cái chết để đền đáp danh dự đối với người anh kết nghĩa là Gia Luật Hồng Cơ. Nếu như chàng cũng làm được như Đoàn Dự, Hư Trúc, chỉ coi danh dự là thứ phù du, vớ vẩn, mạng sống mới là quan trọng, thì có phải là chàng đã cứu được mạng của A Tử, Du Thản Chi rồi không? Hơn nữa, lại có thể vui sống với Đoàn Dự và Hư Trúc thêm một thời gian dài nữa. Mạng sống của chàng cũng còn có ích rất lớn với người Cái Bang. Hơn nữa, A Châu trước khi chết, có yêu cầu rõ ràng rằng chàng đừng bao giờ tìm cách tự tận. Vậy mà Tiêu Phong lại đi tìm cái chết. Quả thật là có lỗi rất lớn với rất nhiều người. 
Tiêu Phong chết đi, chỉ có Gia Luật Hồng Cơ hơi chưng hửng, còn lại mọi người đều buồn. Nếu Tiêu Phong không chết, mọi người đều vui mừng, chỉ có Gia Luật Hồng Cơ là còn lo lắng. Lời hứa thì ông Hồng Cơ cũng đã hứa rồi. Bây giờ, nếu đem lên bàn cân, thì cái chết của Tiêu Phong, thật đúng là hại nhiều mà lợi thì ít. 

Hiểu biết quá nhiều không hẳn đã là hay
Đó là trường hợp của Tiêu Dao Tử. Ông ta biết đủ các loại, từ võ thuật, đến cầm, kì, thi, họa, ... Nhưng đến lúc trước khi chết, cũng phải thều thào nói với Hư Trúc rằng giá như ông ta không giỏi nhiều thứ đến thế, đặc biệt là võ thuật, thì cuộc đời của ông ta có phải là tiêu dao tự tại hơn biết bao nhiêu không. 
Hoặc như các vị cao tăng của chùa Thiếu Lâm, khi mới bắt đầu học võ thì chỉ mong muốn mình sau này sẽ học được thật nhiều tuyệt kĩ trong số 72 tuyệt kĩ của chùa. Thế nhưng học xong một tuyệt kĩ rồi, thì tâm Phật cũng phải mở rộng ra hơn trước nhiều, đến khi học đến tuyệt kĩ thứ tư, thứ năm, tự nhiên sẽ thấy có chướng ngại. Đến lúc đấy, lòng từ bi đã quá rộng lớn rồi, lại không muốn học thêm võ công nữa. 
Hài lòng với hiện tại, dù nó xấu hay nó tốt, như vậy mới là hay hơn cả. 

Trong tình yêu: Hãy lấy người mà bạn yêu thương và người đó cũng yêu bạn đến mức quên đi cả tính mạng của mình.
Đoàn Dự yêu Vương Ngữ Yên trối chết. Thế nhưng trong lòng Vương Ngữ Yên chỉ có một mình Mộ Dung Phục. Vương Ngữ Yên đến với Đoàn Dự chủ yếu là từ lòng xúc động trước tình cảm của chàng dành cho mình, cũng như hoàn cảnh xô đẩy - Mộ Dung Phục đã ruồng bỏ nàng.
Đoàn Dự có thể chiếm được thân thể của Vương Ngữ Yên, nhưng không thể chiếm được trọn trái tim của nàng. Sau này, chàng cũng nhận ra điều đó. Khi chàng rơi vào cảnh khó khăn, Vương Ngữ Yên vẫn luôn có thái độ hờ hững, chàng sống cũng được, mà chết cũng được. Trong khi đó, nếu Mộ Dung Phục rơi vào hiểm cảnh, nàng sẽ nhất định sốt sắng, tận lực giúp đỡ biểu ca.
Cuối cùng, Đoàn Dự cũng nhận ra rằng Vương Ngữ Yên xinh đẹp như tiên trên trời, nhưng không dành cho mình. Người phụ nữ phù hợp nhất với chàng, chính là Mộc Uyển Thanh - người yêu chàng hơn cả tính mạng của mình. Và trong lòng Đoàn Dự, Mộc Uyển Thanh vẫn luôn có một chỗ đứng rất rộng rãi, mát mẻ.  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét