Đừng có ham muốn đồ quý báu, nhất là khi bạn không hiểu gì về nó
Cả giới giang hồ, ai ai cũng thèm muốn có được bảo đao Đồ Long và bảo kiếm Ỷ Thiên. Các cao thủ võ lâm vì hai thứ đồ đó mà chém giết lẫn nhau.
Mọi người ai cũng hiểu là nếu có được đao Đồ Long trong tay thì sẽ lên làm bá chủ võ lâm. Đến lúc đó thì muốn ra lệnh gì thì quần hùng trong giới giang hồ cũng phải nghe theo. Bởi vậy nên ai cũng ra sức tìm cách đoạt được nó. Thật là nực cười! Làm gì có cái chuyện dễ dàng ra lệnh cho thiên hạ như thế!
Trong khi chỉ có mỗi Diệt Tuyệt sư thái - chưởng môn phải Nga Mi - là hiểu được ý nghĩa đằng sau câu nói:
- Võ lâm chí tôn
- Bảo đao Đồ Long
- Hiệu lệnh thiên hạ
- Mạc cảm bất tòng
- Ỷ Thiên bất xuất
- Thùy dữ tranh phong
(Tạm dịch: Trong võ lâm chí tôn, đao báu Đồ Long là hiệu lệnh của thiên hạ, không ai là không theo. Nếu kiếm Ỷ Thiên không xuất hiện (thì) lấy gì cùng nó (Đồ Long) tranh phong?)
Thì ra là hai thứ bảo vật này là do vợ chồng Hoàng Dung và Quách Tĩnh làm ra trước khi chết. Bên trong bảo đao và bảo kiếm có chứa hai miếng ghép của tấm bản đồ trên Đào Hoa Đảo, nơi cất giấu bí kíp của Cửu Âm Chân Kinh và bộ Võ Mục Di Thư binh pháp của danh tướng Nhạc Phi. Tâm nguyện của Hoàng Dung và Quách Tĩnh là lưu lại cho hậu thế một bộ tuyệt đỉnh võ học và một bộ tuyệt đỉnh binh pháp, để sau này có người tiếp nối chí hướng, đánh đuổi quân Mông Cổ ra khỏi bờ cõi của nước Trung Quốc.
Nếu giới giang hồ mà hiểu được thông điệp ẩn đằng sau hai món binh khí này, thì chắc là sẽ giảm thiểu được rất nhiều số người bỏ mạng oan uổng vì chúng.
Qua đây, chúng ta cũng thấy được tầm quan trọng của việc cần có hướng dẫn sử dụng khi tạo ra một sản phẩm. :D
Không phải lúc nào xen vào việc của người khác cũng là hay
Đó là chuyện của Du Đại Nham. Nếu chàng lờ tịt đi vụ đao Đồ Long mà về thẳng núi Võ Đang, thì đã đâu xảy ra chuyện đáng tiếc, khiến chàng phải sống như một người tàn tật trong suốt phần đời còn lại. Nhất là khi bản thân chàng cũng chả có hứng thú gì với Đồ Long đao hay Ỷ Thiên kiếm. Vậy mà chàng lại tò mò, đi theo bọn người của phái Hải Sa, để rồi vô tình cứu người mà có được đao Đồ Long, khiến cho Thiên Ưng giáo phải ra tay đoạt lại, phóng châm độc khiến chàng nằm liệt giường. Sau đó lại bị bọn người của Nhữ Dương Vương dùng Kim Cương Chỉ Lực bóp vỡ nát xương chân, xương tay. Tệ hơn cả là lại bắt đầu cho cuộc tình đầy oan trái của ngũ đệ Trương Thúy Sơn.
Oán thù nên cởi không nên buộc
Đó là câu chuyện của Tạ Tốn. Ông vốn có biệt hiệu là Kim Mao Sư Vương, vốn là một trong Tứ Đại Pháp Vương của Minh Giáo, quyền lực chỉ kém Giáo Chủ và Quang Minh Tả Hữu Sứ. Như vậy tức là đã rất thành công về mặt danh vọng rồi.
Sau đó, chỉ vì sư phụ của ông là Thành Côn giở trò hiếp dâm vợ ông, lại tàn sát cả gia đình ông, mà Tạ Tốn quyết tâm báo thù một cách mù quáng. Hai lần đầu, Tạ Tốn tìm thấy sư phụ thì đánh không lại. Lần thứ ba đi tìm thì không thấy, bực quá liền đi tìm giết những người nổi tiếng, vu cáo cho Thành Côn giết, để cho cả giang hồ đi tìm Thành Côn.
Thế nhưng, âm mưu gì thì cũng đến lúc bị lộ ra. Rồi sau giang hồ cũng hiểu, mọi người đi tìm Tạ Tốn trả thù chứ chả ai đi tìm Thành Côn.
Nếu Tạ Tốn ngay từ đầu đã cởi được mối thù này, thì hai mắt ông sau này đã không bị Ân Tố Tố hủy đi. Minh giáo cũng không bị suy tàn, chia rẽ một cách thảm hại như vậy. Không Kiến thần tăng cũng không bị mất mạng một cách oan uổng.
Hoặc ít nhất thì Tạ Tốn cũng chỉ nên đi tìm một mình Thành Côn báo thù thôi. Việc gì phải giết người vô tội.
Về khoản này thì Trương Vô Kỵ đã hiểu từ ngay khi còn bé. Khi cha mẹ chàng là Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố bị rất nhiều người của danh môn chính phái ép cho phải tự tận, chàng cũng không để tâm đến việc trả thù, mà chỉ cần cha mẹ sống lại thôi.
Nghĩ được như vậy là hay lắm! Người chết thì cũng đã chết rồi. Trả thù có ích gì? Tạ Tốn nếu giết được Thành Côn, thì gia đình ông sẽ sống lại được à? Trong lòng ông lúc đó sẽ vơi đi sầu khổ à? Hay là lúc đó ông sẽ còn thấy sầu khổ hơn nữa, vì trên đời này người thân đã mất hết rồi, cả kẻ thù cũng chết hết rồi.
Nếu Tạ Tốn có thể bình tĩnh suy xét, tìm hiểu nỗi khổ thất tình của Thành Côn (thì ra Thành Côn vì người yêu đi lấy Dương Đính Thiên - giáo chủ Minh giáo - nên mới đem lòng thù hận, quyết tiêu diệt Minh giáo) thì có thể thông cảm cho sư phụ. Sau đó có thể quên đi nỗi buồn riêng mà đón nhận những món quà mới từ cuộc sống, ví dụ như là những người anh em mới như Trương Thúy Sơn, hoặc những người cùng chí hướng với ông, đi theo con đường cách mạng, đuổi quân Mông Cổ ra khỏi bờ cõi. Như vậy có phải là biết tận dụng thời gian quý báu của đời người không!
Đừng bám víu vào chữ danh dự. Tự vẫn là hành động yếu hèn và ngu ngốc.
Đó là chuyện của Trương Thúy Sơn - đệ tử thứ năm của Trương Tam Phong ở phái Võ Đang.
Đầu tiên là mối tình của chàng và Ân Tố Tố - con gái của giáo chủ Thiên Ưng giáo Ân Thiên Chính. Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố quả đúng là một cặp đôi trai tài gái sắc. Mỗi tội Trương Thúy Sơn đứng ở phe danh môn chính phái. Còn Ân Tố Tố lại ở phe bàng môn tả đạo. Thế nhưng, trong truyện, danh môn chính phái lại đa phần toàn bọn tiểu nhân, bất tài, hay thù vặt. Còn phe bàng môn tả đạo toàn người dám sống vì lý tưởng của mình, hành vi nhìn qua thì có vẻ bất thiện, nhưng họ không quan tâm đến chuyện giải thích, chỉ cần trong lòng thấy cần phải làm thế là được.
Nếu Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố không bị trôi dạt ra Băng Hỏa đảo thì hai người khó mà có thể lấy nhau được, vì những định kiến và giáo điều trong xã hội giang hồ thời đó. Thế nhưng, tình yêu không có tội. Thật là ngu ngốc nếu Trương Thúy Sơn không lấy Ân Tố Tố, người phụ nữ của đời chàng. Chuyện môn phái, phe tốt hay phe xấu có quan trọng gì. Về cơ bản thì Ân Tố Tố cũng là một người phụ nữ rất tốt mà.
Tiếp theo là đến vụ Trương Thúy Sơn tự vẫn vì biết vợ mình chính là người đã phóng độc châm khiến sư huynh Du Đại Nham phải nằm liệt giường. Kì thực, nếu xét ra, thì đúng là Ân Tố Tố có lỗi, nhưng nếu không làm thế, thì nàng và anh trai nàng sẽ bị Du Đại Nham đánh cho một trận te tua, không khéo bị Du Đại Nham vô tình giết chết. Bởi vì xét về thực lực võ công, hai anh em nàng làm sao đánh lại được Du Đại Nham. Chẳng qua nhờ thông minh, linh động trước hoàn cảnh nên mới lừa bắn được độc châm vào Du Đại Nham thôi.
Nhưng sau khi bất đắc dĩ phải khiến Du Đại Nham trúng độc, Ân Tố Tố đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc để thuê vệ sĩ đưa Du Đại Nham về núi Võ Đang. Hành động như vậy là đã chơi quá đẹp rồi. Dân giang hồ có ai làm như thế bao giờ chưa? Thời xưa chắc chưa hề có, thời nay cũng không có, thời tương lai chắc cũng không có nốt.
Du Đại Nham bị người ta đánh cho tàn phế, là do bị bọn người của Nhữ Dương Vương phủ đánh. Trương Thúy Sơn chưa hiểu rõ căn nguyên, đã vội hủy mình, ấy là cái tội rất lớn. Thứ nhất là khiến cho sư phụ và anh em, vợ con phải đau lòng. Thứ hai là khiến mối thù của Du Đại Nham lại càng thêm khó trả. Thứ ba là sư phụ Trương Tam Phong mất đi một người đệ tử giỏi nhất, người có thể lĩnh hội được võ công tâm huyết cả đời của ông.
Kể cả nếu Du Đại Nham không bị Ân Tố Tố phóng độc châm, thì khi về đến chân núi Võ Đang, gặp bọn người của Nhữ Dương Vương phủ, chàng cũng đánh không lại, đao Đồ Long chắc chắn bị cướp mất, nhẹ thì chàng cũng bị đánh cho một trận te tua, còn nặng thì cũng mất mạng. Sau này, lục đệ Ân Lê Đình gặp bọn người đó cũng bị bọn chúng bẻ gãy xương, y như Du Đại Nham.
Cái chết của Trương Thúy Sơn quả thật quá hồ đồ!
Dù trong hoàn cảnh nào, hãy cư xử một cách có đạo đức, cố gắng hết sức mình, rồi trời sẽ giúp bạn
Đó là câu chuyện của Trương Vô Kỵ khi ở tuổi thiếu niên.
Sau khi bố mẹ chết, Vô Kỵ trúng phải Huyền Minh thần chưởng, cũng chỉ sống được lay lắt thêm một thời gian. Số phận đưa đẩy chàng gặp được thần y Hồ Thanh Ngưu. Đầu tiên, Vô Kỵ hết sức học y lý để mong chữa bệnh cho Thương Ngộ Xuân, ước mơ xa hơn là chữa khỏi bệnh cho sư bá Du Đại Nham. Thế nên chàng mới học thành tài.
Tiếp theo, khi đưa Dương Bất Hối đi tìm cha là Dương Tiêu, Trương Vô Kỵ mất lần suýt chết, nhưng với tâm nguyện là phải đưa được cô bé Dương Bất Hối đến gặp cha, Trương Vô Kỵ mới mò đến được Tây Vực. Ở đây, chàng mới vô tình - vì cứu giúp con vượn - mà tìm thấy được Cửu Dương Chân Kinh.
Tất nhiên mọi việc này là do tác giả Kim Dung cố ý sắp đặt, nhưng qua đó, có thể thấy là nếu cố gắng hành thiện, giúp đỡ người khác, thì kết quả nhận được ắt sẽ tốt đẹp. Mà nếu không tốt đẹp thì khi nhắm mắt xuôi tay, bạn cũng vẫn có thể mỉm cười hi hi, vì đã làm được điều gì đó tốt đẹp khi còn sống.
Dục tốc bất đạt
Đó là câu chuyện khi Trương Vô Kỵ luyện Cửu Dương Chân Kinh.
Tìm được sách đã khó, học được những điều ghi trong sách lại càng khó hơn. Được cái Trương Vô Kỵ có cái bụng thành cũng tốt, mà không thành cũng tốt. Vì chàng đã sớm xác định là sẽ chết ở trong cái thung lũng đó rồi, để khỏi phải khiến Trương Tam Phong và các sư bá ở phái Võ Đang phải đau lòng khi nhìn thấy xác mình.
Thế nhưng càng có cái tâm vô cầu, thì học lại càng nhanh, càng hiệu quả.
Đời nó lại buồn cười thế cơ chứ lị!
Đừng mong mọi chuyện phải diễn ra một cách hoàn hảo
Đó là câu chuyện của Trương Vô Kỵ khi học Càn Khôn Đại Na Di tâm pháp - môn võ công tối cao của Minh giáo.
Trương Vô Kỵ học được môn này rất nhanh, nhờ có Cửu Dương thần công trong người. Chàng luyện qua cấp 1, 2, 3 rất nhanh chóng. Lần lượt vượt qua các cấp một cách nhanh chóng mặt, cho đến cấp thứ 7, có đến 19 câu không tài nào luyện được. Thì ra là ngay cả ông tác giả của quyển kinh này cũng chưa luyện đến được mức đó, chỉ ngồi tưởng tượng, viết bậy viết bạ mà ra. Cũng may là Trương Vô Kỵ có cái tâm biết đủ là đủ, cho nên chàng mới toàn mạng. Nếu cứ cố gắng tu tập cho được 19 câu vớ vẩn kia, thể nào cũng bị tẩu hỏa nhập ma, lăn đùng ra chết.
Quả đúng là "tri túc bất nhục" (biết đủ thì không phải chịu nhục). Càng nghĩ càng thấy 2 bài hát mà Tiểu Chiêu hát cho Trương Vô Kỵ nghe lúc ở trong căn hầm bí mật của Minh giáo thật là hay:
Nhân sinh lý lẽ ai ơi,
Làm người cốt được thảnh thơi đủ rồi.
Ai ai cũng có thời thăng giáng,
Chẳng một ai chỉ xuống không lên.
Làm người cốt được thảnh thơi đủ rồi.
Ai ai cũng có thời thăng giáng,
Chẳng một ai chỉ xuống không lên.
Trong may có rủi kề bên,
Rủi kia cũng sẵn có hên ẩn tàng.
Giàu sang đâu hẳn giàu sang mãi,
Trời chói chang có lúc xế chiều.
Rủi kia cũng sẵn có hên ẩn tàng.
Giàu sang đâu hẳn giàu sang mãi,
Trời chói chang có lúc xế chiều.
Trăng kia sáng mãi bao giờ,
Tròn rồi lại khuyết đầy chờ khi vơi.
Đất thoai thoải đông nam một cõi,
Vòi vọi nghiêng tây bắc trời cao.
Dù cho thiên địa nhường bao,
Cũng chưa toàn vẹn làm sao con người.
Tròn rồi lại khuyết đầy chờ khi vơi.
Đất thoai thoải đông nam một cõi,
Vòi vọi nghiêng tây bắc trời cao.
Dù cho thiên địa nhường bao,
Cũng chưa toàn vẹn làm sao con người.
***
Chớ nên cau mặt nhíu mày,
Cũng đừng tranh cãi để cầu hơn ai.
Mặt hoa da phấn hôm nay,
Già hơn bữa trước một ngày còn chi?
Chớ nên cau mặt nhíu mày,
Cũng đừng tranh cãi để cầu hơn ai.
Mặt hoa da phấn hôm nay,
Già hơn bữa trước một ngày còn chi?
Xuân qua đông lại tới thì,
Từ xưa vẫn thế có gì khác đâu.
Dù cho khôn khéo sang giàu,
Nghèo hèn ngu độn cũng đều như nhau.
Từ xưa vẫn thế có gì khác đâu.
Dù cho khôn khéo sang giàu,
Nghèo hèn ngu độn cũng đều như nhau.
Cõi trần kẻ trước người sau,
Cuối cùng cũng đến cái cầu xuôi tay.
Hôm nay chỉ biết hôm nay,
Trăm năm thấm thoát đã hay một đời.
Mấy ai thọ được bảy mươi,
Thời gian như nước chảy xuôi qua cầu.
Cuối cùng cũng đến cái cầu xuôi tay.
Hôm nay chỉ biết hôm nay,
Trăm năm thấm thoát đã hay một đời.
Mấy ai thọ được bảy mươi,
Thời gian như nước chảy xuôi qua cầu.
Dù bạn giỏi đến chừng nào, bạn vẫn luôn cần có người giúp đỡ, tư vấn
Trương Vô Kỵ - sau khi học được Cửu Dương Chân Kinh, Càn Khôn Đại Na Di tâm pháp, Thái Cực Quyền, Thái Cực Kiếm, võ học trên Thánh Hỏa Lệnh của người Ba Tư - đã trở thành đệ nhất cao thủ đương thời. Thế nhưng chàng làm gì cũng không có chính kiến, rất cần người khác thông minh, mưu trí, quyết đoán hơn trợ giúp, chẳng hạn như Dương Tiêu, Triệu Mẫn. Khi không có hai người này ở bên, Trương Vô Kỵ lập tức dính bẫy, bị người ta lừa. Chẳng hạn như khi bị Thành Côn lừa cho chạy lung tung, hết đi vào sòng bạc, lại vào kĩ viện, lang thang mất mấy ngày mà chả được việc gì.
Qua câu chuyện này, đủ thấy bạn luôn cần những người xung quanh giúp đỡ, và ngược lại. Hãy trân trọng và biết ơn những người đang hợp tác cùng bạn.
Cái danh hiệu chả nói lên điều gì
Trong truyện, những người được coi là danh môn chính phái như Thiếu Lâm, Côn Lôn, Nga Mi, Không Động... bị Kim Dung miêu tả như một lũ ngốc, chỉ biết nghe một chiều mà đã suy ngay ra kết luận. Chả thế mà mọi người đều dễ dàng rơi vào bẫy của Thành Côn.
Đệ tử phái Côn Lôn, mang tiếng là danh môn chính phái, mà vừa mới nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của Ân Tố Tố đã vội hồn vía lên mây, huynh đệ quay sang chém giết lẫn nhau như kẻ thù.
Sư phụ phái Côn Lôn là Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn, chỉ vì thèm muốn đao Đồ Long mà lên tận núi Võ Đang, cùng các bạn hữu của các danh môn chính phái khác ép Trương Thúy Sơn phải chết. Hà Thái Xung thì năm thê bảy thiếp, nói lời mà lại chẳng giữ lời. Hành vi và tư cách của hai vợ chồng Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn đều chỉ như bọn hạ lưu vô sỉ mà thôi.
Chưởng môn phái Hoa Sơn là Tiên Vu Thông chỉ giỏi bày mưu ám hại người khác để đoạt quyền đoạt lợi. Sẵn sàng thất tín, miễn là có lợi cho mình.
Ở phía bên kia, giáo chủ Thiên Ưng giáo là Ân Thiên Chính một mình một giáo phái, dũng cảm đối đầu với toàn bộ danh môn chính phái. Bản lĩnh thật cao cường, cũng chẳng thèm phân minh với bọn bên kia xem ai đúng ai sai. Thế nhưng cũng khiến cho anh hùng thiên hạ và phe danh môn chính phái phải hết sức kính nể, kiêng dè.
Ngoài ra còn có Dương Tiêu và Phạm Dao. Hai người này là Quang Minh Hữu Sứ và Quang Minh Tả Sứ của Minh giáo, ngoài vẻ đẹp trai ra thì đều văn võ toàn tài, thông minh cơ trí, lại quyết tâm cùng Minh giáo đánh đuổi quân Nguyên ra khỏi Trung Quốc, thật là có chí hướng.
Vấn đề ở đây là phe danh môn chính phái không hiểu được suy nghĩ của phe Minh giáo, cho nên dẫn đến hiểu lầm, mâu thuẫn. Và ở phe nào thì cũng đều có người tốt kẻ xấu, người giỏi kẻ bất tài.
Thành công hay thất bại đều tốt, miễn là bạn đã từng làm
Đó là câu chuyện của Trương Tam Phong - lúc ông vừa sáng chế ra pho Thái Cực Quyền và Thái Cực Kiếm. Lúc này, các cao thủ ở phái Võ Đang đều đang đi vắng chưa về. Triệu Mẫn lại đem một đống thủ hạ toàn là cao thủ lên núi Võ Đang để làm nhục Trương Tam Phong một phen, nếu được thì tiêu diệt luôn môn phái này thì càng tốt. Xem ra cái họa diệt vong của phái Võ Đang đã đến rồi.
Bên cạnh Trương Tam Phong lúc này chỉ còn Du Đại Nham - người đã bị tàn phế. Ngoài ra còn có Trương Vô Kỵ giả trang thành một tiểu đồng, nhưng Trương Tam Phong không biết.
Trong hoàn cảnh nguy khốn này, Trương Tam Phong lại ước mong giá như Trương Thúy Sơn còn sống thì có thể lĩnh hội được hai bí kíp võ công này. Tiếc là chàng lại qua đời quá sớm!
Trương Tam Phong đành phải giảng lại cho Du Đại Nham, mong chàng nhớ lại phần nào hay phần nấy, để sau này truyền lại cho hậu thế. Trương Tam Phong đứng trước vinh nhục của phái Võ Đang cũng chẳng coi vào đâu, quan trọng là những tinh hoa võ học của môn phái có thể lưu truyền được đến nhiều đời sau.
Thế nhưng, sau đó ông lại bật cười, ngẫm nghĩ: nếu hai pho Thái Cực Quyền và Thái Cực Kiếm này có thể lưu lại cho hậu thế thì cũng tốt, mà không được thì cũng có sau đâu.
Thật là một tấm lòng rộng mở, vô ưu!
Câu chuyện tình yêu: hãy lấy người mà bạn và người đó cùng yêu thương nhau nhất
Trương Vô Kỵ cùng lúc yêu thương bốn người phụ nữ.
Thứ nhất là Chu Chỉ Nhược - hồi bé cô này đã bón cơm cho chàng ăn. Sau này lớn lên trở thành một đại mĩ nhân, đàn ông con trai ai thấy cũng xiêu lòng. Đến nỗi Tống Thanh Thư - con trai của đại đệ tử Tống Viễn Kiều phái Võ Đang - vì mê mẩn nàng mà làm rất nhiều chuyện đại nghịch bất đạo.
Thứ hai là Tiểu Chiêu - con gái của Tử Sam Long Vương Đại Ỷ Ti. Tiểu Chiêu vốn gốc gác Ba Tư. Mẹ nàng vốn nổi tiếng xinh đẹp nhất giới giang hồ thời đó. Nàng cũng được thừa hưởng 8-9 phần. Mẹ nàng và nàng đều mang danh là thánh nữ của Minh giáo Ba Tư, tức là người sau này sẽ có khả năng lên làm giáo chủ của Minh giáo Ba Tư. Thế nhưng Tiểu Chiêu chả thèm cái chức vụ vớ vẩn đó, mà chỉ thèm được làm nô tì của Trương Vô Kỵ, ngày ngày được rửa mặt mũi chân tay và thay quần lót cho chàng.
Thứ ba là Ân Ly - em họ của Trương Vô Kỵ. Cô bé này hồi xưa đã muốn Kim Hoa bà bà (tức Tử Sam Long Vương giả trang) đưa Trương Vô Kỵ lên đảo Linh Xà để sống với mình. Nhưng bị Trương Vô Kỵ từ chối, lại cắn cho một cái rõ đau ở tay. Ân Ly từ đó đem lòng thương nhớ cậu bé Trương Vô Kỵ. Ân Ly chính là cô gái đầu tiên mà Vô Kỵ ngỏ lời cầu hôn. Nhưng đó là lúc mà chàng không biết cô gái kia chính là cô gái ngày nào mình đã cắn vào tay. Vô Kỵ lúc đó cũng vẫn chưa hiểu gì về tình yêu. Thêm nữa, đó là lúc mà hai người nghĩ là sắp chết đến nơi rồi, nói vài câu có vẻ có ý nghĩa gia đình một tí cho nó vui. Chết rồi đỡ hối tiếc.
Thứ tư là Triệu Mẫn - nàng lúc đầu là đại địch của Trương Vô Kỵ, vì Triệu Mẫn là con gái của Nhữ Dương Vương, quyền lực rất lớn trong triều đình nhà Nguyên bấy giờ. Trong khi Trương Vô Kỵ là thủ lĩnh Minh giáo, chủ trương đuổi nhà Nguyên ra sa mạc bán nước chè. Hai người ở thế đối đầu.
Nói về nhan sắc, cả bốn cô đều vô cùng xinh đẹp, chả ai kém ai. Ờ, thực ra thì Ân Ly kém một chút, vì nàng luyện độc công, cho nên da mặt trở nên xấu xí. Nhưng nếu không luyện nữa thì trông sẽ ngon lành ngay.
Nói về độ chân thành trong tình cảm, Chu Chỉ Nhược, Tiểu Chiêu và Triệu Mẫn cùng xếp hàng số 1. Ân Ly thì thực ra chỉ mê mẩn hình bóng của cậu bé Trương Vô Kỵ thôi. Sau này nàng có gặp lại Trương Vô Kỵ, cũng đồng sinh cộng tử với chàng mấy lần, nhưng tâm hồn lại chả có cảm xúc gì cả.
Như vậy là loại được một em.
Nói về độ si tình, mù quáng đối với Trương Vô Kỵ, thì Tiểu Chiêu là nhất. Thế nhưng sau đó, Tiểu Chiêu vì cứu mạng Trương Vô Kỵ lúc ở giữa biển khơi mà đành phải đến Ba Tư làm giáo chủ.
Như vậy là loại được em thứ hai.
Chỉ còn lại hai nàng Chu Chỉ Nhược và Triệu Mẫn.
Lúc đầu, Trương Vô Kỵ ngờ nghệch đánh giá Triệu Mẫn là có ác ý với mình. Thế nhưng sau này lại hóa ra Chu Chỉ Nhược mới là cô gái lắm mưu mẹo, hay chơi xỏ mình. Nhưng sau đó nữa lại hiểu ra rằng, thì ra Chu Chỉ Nhược bị Diệt Tuyệt sư thái ép phải làm thế. Tức là do hoàn cảnh xô đẩy mà thôi.
Trương Vô Kỵ đối với Chu Chỉ Nhược thì vừa kính vừa sợ, đối với Triệu Mẫn thì lại vừa yêu vừa giận. Chàng lúc đầu cũng có ý định vơ cả bốn em. Nhưng nghĩ lại câu chuyện tan nát gia đình của Ân Ly thì lại cảm thấy sợ hãi (bố Ân Ly vì có bồ nhí, bỏ rơi mẹ Ân Ly nên nàng ta mới ra tay giết cô bồ nhí kia, bố nàng giận quá giết luôn mẹ nàng, lại truy tìm nàng để giết nốt) .
Khi Triệu Mẫn bất ngờ biến mất, Vô Kỵ đau khổ vô cùng, tưởng như nếu nàng không còn sống nữa thì mình cũng sẽ chết theo luôn. Chàng tuy cũng yêu Chu Chỉ Nhược, nhưng tình cảm chưa lên được đến mức này. Vô Kỵ sau cùng chốt lại là ăn ở và sinh con đẻ cái với nàng Triệu Mẫn.
Nhưng trong lòng Vô Kỵ, cả 4 cô gái đều hết sức tuyệt vời. Chàng cũng không thể chắc chắn được rằng mình rốt cuộc yêu ai nhiều hơn cả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét